← Quay lại trang sách

Chương 1097 Thần Kiếm Thái A

Hầu Chanh Chanh lắc đầu, nói không thấy gì cả, chỉ là nằm mơ.

Lão Yên lập tức hỏi cô ấy mơ thấy gì. Cô ấy nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nói không nhớ rõ lắm, hình như mơ thấy những chuyện hồi còn nhỏ.

Nói xong, cô ấy tự cười: “Thật là kỳ quặc, sao lại mơ thấy chuyện hồi nhỏ ở chỗ này?”

“Cháu cố nhớ lại xem,” Lão Yên thúc giục.

Hầu Chanh Chanh lắc đầu, nói rằng không thể nhớ rõ, đầu óc trống rỗng, không nhớ nổi mơ thấy gì.

Lão Yên có chút sốt ruột, nhưng ông ấy cố kiềm chế cảm xúc, nói rằng nếu không nhớ được thì thôi, chúng ta tiếp tục đi tiếp.

Hầu Chanh Chanh đứng dậy từ tảng đá, nhìn tảng đá một cách bối rối, rồi quay lại nhìn chúng tôi với vẻ ngạc nhiên: “Sao tôi lại ngồi ở đây?”

Lão Yên đơn giản giải thích một chút, cô ấy không suy nghĩ nhiều, nhưng rõ ràng đã ghi nhớ chuyện này.

Không ai nhắc lại chuyện đó nữa, chúng tôi đeo balo tiếp tục đi trong đường hầm u ám. Nếu trước đây tôi còn nghi ngờ nơi này không thể dẫn đến Ly Sơn, thì bây giờ, có lẽ là thật.

Nhưng ai là người đã tạo ra đường hầm này?

Vì sao lại mở một đường hầm bí mật dẫn đến Ly Sơn ở đây?

Và cái thị trấn mà Hầu Chanh Chanh nói đến là thị trấn gì?

Theo bản đồ của cô ấy, thị trấn đó chắc chắn cũng nằm sâu trong núi. Năm xưa bộ trưởng Hầu đã ở đó một thời gian, thậm chí còn phát hiện ra đường hầm này.

Không, có lẽ không phải là phát hiện, mà là tạo ra?

Tôi lặng lẽ suy nghĩ, sau một lúc lâu mới nhận ra mình đang lâm vào một vòng lẩn quẩn, sau đó cố gắng ổn định lại tinh thần. Không hiểu vì sao, trong đường hầm u ám này, tâm trạng tôi luôn bất ổn.

Khoảng mười phút sau, tôi thấy một tia sáng.

"Đến nơi rồi?" Tôi tò mò hỏi.

Hầu Chanh Chanh không phải nói phải đi ba ngày mới đến sao?

Cô ấy mở bản đồ, dùng đèn pin soi vào một lúc rồi lắc đầu, nói không phải, chúng ta chưa đi được một nửa lộ trình, hơn nữa mọi người quên hiện tại là mấy giờ sao?

Trong lòng tôi lạnh toát... Hiện tại đã là 8 giờ tối, nếu đến nơi rồi thì sao lại có ánh sáng được?

"Toàn đội cảnh giác!" Hầu Chanh Chanh giơ tay ra hiệu, tôi lập tức rút súng bên hông, cảnh giác chỉ vào tia sáng kia.

Ánh sáng đó giống như ánh nắng, lẽ ra phải mang lại hy vọng, nhưng lúc này lại khiến người ta lạnh sống lưng.

"Cô Thu, có lẽ cần đến sự giúp đỡ của cô." Hầu Chanh Chanh quay lại nói với cô Thu.

Cô Thu gật đầu, tiến tới phía trước, chậm rãi tiếp cận luồng sáng kia, khiến chúng tôi hết sức lo lắng.

Tia sáng đó cách chúng tôi chưa đến 10 mét, sáng chói như đèn pha, cô Thu tiến tới như thiêu thân lao vào lửa.

Cô ấy rút từ balô ra hai thanh côn ngắn bằng thép, ghép lại thành một thanh trường đao, dưới ánh sáng lóe lên hàn quang.

"Cô Thu, quay lại!" Đột nhiên, Hầu Chanh Chanh hét lớn.

Cô Thu đã chạy tới bên cạnh tia sáng, sau khi nghe thấy tiếng hét lớn không rõ nguyên nhân, cô ấy quay đầu mờ mịt nhìn chúng tôi.

Đột nhiên, ánh sáng lớn dần, phủ kín cô Thu, Hầu Chanh Chanh bất ngờ vọt lên.

Chớp mắt, ánh sáng biến mất, đường hầm trở lại với bầu không khí u ám, chỉ còn chúng tôi với chiếc đèn pin nhỏ nhắn đang giữ lại một chút ánh sáng.

"Tại sao lại như vậy?" Tôi lao lên phía trước, Hầu Chanh Chanh đứng ngơ ngác nhìn vùng không gian mà ánh sáng đã biến mất, như mất đi một phần linh hồn, vẽ mặt đò đẫn.

Hầu Chanh Chanh quay đầu liếc mắt về phía tôi, trong ánh mắt không còn ánh sáng.

Tôi nóng nảy hỏi cô ấy về những gì vừa xảy ra, nhưng cô ấy lại nhìn tôi như không nghe thấy, cứ như vậy nhìn tôi bằng ánh mắt ngơ ngác.

“Tiểu Chanh!”

Lão Yên rống lớn một tiếng, kéo cô ấy nói hiện tại không thấy cô Thu đâu, nếu như cô ấy nhớ tới điều gì nhất định phải nói ra, hoặc là nói, cô ấy nhất định phải nhớ ra điều gì đó.

Dù thấy Lão Yên bức bách cô ấy như vậy, chúng tôi đều cảm thấy không đành lòng, nhưng việc cô Thu gặp phải chuyện không may là điều chúng tôi tuyệt đối không thể chịu đựng được. Chúng tôi nhìn về phía Hầu Chanh Chanh, hy vọng cô ấy có thể nhớ lại điều gì đó.

Tôi đã kiểm tra, cô Thu biến mất một cách bí ẩn, chúng tôi không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, và điều duy nhất mà chúng tôi cảm thấy kỳ lạ là nơi đó càng khô ráo hơn so với các địa phương khác.

Hầu Chanh Chanh nhíu mày, nhìn chúng tôi mơ hồ, nói là cô ấy không biết, không nhớ được gì cả.

“Không nhớ à?” Lão Yên nhấp nhấp miệng, gật gật đầu nói: “Được, nếu cháu không nhớ, thì để chú hỏi.”

Cháu đã từng đến đây khi còn nhỏ phải không?

Ở trong đường hầm này đã xảy ra những sự kiện đáng sợ, những việc này có liên quan đến cha cháu không?

Đường hầm ở bên ngoài thị trấn, cũng có liên quan đến cha cháu, có phải không? Người từng sống ở đó một thời gian không phải ông ấy, mà là cháu đúng không?

****

Mỗi câu hỏi được đặt cho Hầu Chanh Chanh một câu so với một câu càng tỉ mỉ, cô ấy giống như bị những câu hỏi này làm cho mơ hồ, sau một lúc lâu mới lắc đầu nói cháu không biết, không biết gì cả.

“Tiểu Chanh!” Lão Yên đặt hai tay lên vai Hầu Chanh Chanh, ép buộc cô ấy nhìn thẳng vào mắt ông ấy.

Ông ấy hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Không phải chú ép cháu, nhưng nếu cháu thật sự không nhớ ra, Tiểu Thu có thể sẽ cứ như vậy mà không còn, cháu biết không, một người đang sống sờ sờ, cứ như vậy mà không còn!”