Chương 1098 Thần Kiếm Thái A
Khi nói đến đó, cảm xúc của ông ấy càng ngày càng xúc động hơn, sau đó ông ấy thở dài và tiếp tục nói: "Tiểu Chanh, coi như chú xin cháu, Tiểu Thu, cô ấy, cô ấy..."
Lão Yên nói không ra lời, Côn bố ở một bên đỡ lấy ông ấy, sắc mặt lạnh băng nhìn chằm chằm Hầu Chanh Chanh..
Hầu Chanh Chanh ngập ngừng, sau một thời gian dài cô ấy lại lắc đầu: "Chú Yên, chú đừng ép cháu, cháu thật sự... không biết.”
"Cô nhất quyết không nói?" Côn Bố lạnh giọng nói, khí chất cả người anh ta đều thay đổi, u ám làm cho người ta không thở nổi.
Hầu Chanh Chanh nhìn anh ta, cười khổ một tiếng, nói anh ta bày ra bộ dáng này cũng vô dụng, tôi không biết chính là không biết, nghĩ không ra thì có thể làm gì bây giờ?
Nghe lời này, tôi tức giận không chỗ để phát tiết, trước hết cô Thu là bởi vì cô ấy phân phó mới tiếp cận luồng ánh sáng kia, chúng tôi cũng không có ép buộc cô ấy, chỉ là để cho cô ấy suy nghĩ một chút, nếu cô ấy thật sự từng tới nơi này, đã từng chịu qua một ít kích thích này, cô ấy hẳn sẽ nhớ ra một số chuyện.
Mà những chuyện này có lẽ có thể cứu được cô Thu.
Côn Bố đã không còn nghe vào tai lời của cô ấy, Kim Mãng từ trong tay áo nhanh chóng bay ra, năm sáu con bay ở trước mặt Hầu Chanh Chanh, rõ ràng là ý khiêu khích.
“Tiểu Chanh, hãy cố gắng suy nghĩ một chút, chú biết cháu sẽ đau khổ…” Lão Yên tiếp tục khuyên nhủ.
Nhưng Hầu Chanh Chanh đột nhiên trợn tròn mắt, tức giận nhìn lão Yên, hét lớn: "Không, chú không biết nỗi đau của cháu, không ai hiểu nỗi đau của cháu!"
Côn Bố cười lạnh một tiếng nói: "Cô không phải nói cô không biết sao?”
Hầu Chanh Chanh im lặng, không đợi cô ấy nói gì, Nha Tử đã kéo cô ấy khỏi tay lão Yên, đè nén tức giận nói: "Hầu Chanh Chanh, cô thật sự muốn nhìn chị Thu chết sao?”
“Không, em không có…” Hầu Chanh Chanh lắc đầu.
Nha Tử đè vai cô ấy, gằn từng chữ: "Nếu không có, vậy em hãy nói ra những gì em biết đi.”
Hầu Chanh Chanh thống khổ nhìn Nha Tử, hỏi anh ta vì sao cũng bức mình?
"Hầu Chanh Chanh, em là người nối nghiệp của cha em, em sẽ không yếu đuối như vậy, cho nên nói đi em rốt cuộc đang giấu diếm điều gì?” Nha Tử lại hối thúc.
Hầu Chanh Chanh lắc đầu, nói cô ấy không phải người nối nghiệp gì, cô ấy cũng không giấu diếm gì, chỉ là cô ấy không tin vào những gì cô ấy vừa nhìn thấy.
“Thấy cái gì?” Nha Tử lại ép hỏi.
Hầu Chanh Chanh cười thê lương: "Tôi nói tôi thấy được cha tôi kỳ thật đã ở chỗ này chết qua một lần, mọi người có tin không?”
Cái gì?
Tôi khiếp sợ nhìn Hầu Chanh Chanh, cô ấy không cần phải lấy chuyện của bộ trưởng Hầu ra để nói dối.
Lão Yên cũng ngây ngẩn cả người, ông ấy không tin nên lại hỏi cô ấy đã nhìn thấy gì?
Hầu Chanh Chanh cười khổ nói: "Các người nhất định phải ép tôi nói hết lần này đến lần khác sao?”
Vẻ mặt của cô ấy không giống giả vờ, nói cách khác ở trong mơ của cô ấy bộ trưởng Hầu đã chết qua một lần?
“Chuyện này có gì phải giấu, cha em hiện tại đang sống rất tốt.” Nha Tử không hổ là người có mạch não khác biệt, trực tiếp nghi ngờ.
Không biết Hầu Chanh Chanh nghĩ tới điều gì, cô ấy nhìn chằm chằm Nha Tử thật lâu không nói gì, sau đó hốc mắt dần đỏ lên, cuối cùng bật khóc mà không hề báo trước.
Ủy khuất giống như một đứa trẻ đưa ra yêu cầu nhưng không được thỏa mãn.
Nha Tử luống cuống tay chân, hỏi có phải anh ta đã nói sai gì rồi không?
Hầu Chanh Chanh khóc rất dữ dội, chúng tôi không biết khuyên cô ấy như thế nào, kỳ thật Nha Tử có khuyên, nhưng cô ấy như không nghe thấy, giống như đã rơi vào cảm xúc bi thương nào đó căn bản không thoát ra được.
"Tiểu Chanh, cha cháu... tại sao trong giấc mơ của cháu lại không còn?" Lão Yên cân nhắc từ ngữ, sau một lúc lâu chỉ thốt ra được một câu này.
Hầu Chanh Chanh thút thít lắc đầu, cầu xin lão Yên cho cô ấy vài phút.
Lúc này chúng tôi cũng không biết làm gì, chỉ có thể trầm mặc.
Tôi và Côn Bố thấy Hầu Chanh Chanh trong một thời gian ngắn sẽ không trở lại bình thường, đành phải đi tới chỗ cô Thu biến mất để kiểm tra.
Chúng tôi tìm tòi từng tấc từng tấc, không buông tha bất kỳ một góc nhỏ nào.
“Côn Bố, anh xem…” Tôi vuốt ve một khối bùn đất, vẻ mặt hơi là lạ.
Côn Bố nửa ngồi xổm bên cạnh tôi, cầm khối bùn đất kia để vào dưới mũi ngửi ngửi, lại chà nát ngửi ngửi lần nữa, ước chừng một hai phút sau sắc mặt anh ta khẽ thay đổi, nói bùn đất này đến từ Miêu Cương.
“Miêu Cương?” Tôi đơ cả người, Côn Bố nói người Miêu Cương có lẽ đang đi theo sau chúng tôi, chẳng lẽ bọn họ thông qua phương pháp nào đó đã chặn đường hầm phía trước chúng tôi?
Côn Bố lắc đầu nói khả năng này không lớn, người Miêu Cương tuy có thủ đoạn biến hoá kỳ lạ, nhưng cũng chỉ có một hai người lợi hại, không có khả năng mỗi người đều có bản lĩnh thông thiên.
Mà một hai người kia không phải tình huống cấp bách thì sẽ không ra khỏi Miêu Cương, bởi vì sợ lúc bọn họ không có ở đó Miêu Cương sẽ gặp phải công kích của trại khác.
Bởi vì người thèm muốn Miêu Cương thật sự quá nhiều, bí thuật bọn họ có được, cùng với tài nguyên mà Miêu Cương có được đều làm cho các trại khác nóng mắt, bởi vậy bọn họ căn bản không có cách để rời khỏi trại.