Chương 1099 Thần Kiếm Thái A
Một khi bị người biết Miêu Cương không có cao nhân trấn thủ, đó sẽ là tai ương ngập đầu.
Tôi chỉ vào bùn đất trên tay anh ta, hỏi anh ta đây là chuyện gì?
“Trước đó đã có người Miêu Cương tới đây.” Anh ta suy nghĩ một lát, đột nhiên bóp bùn đất vào tay: “Đi!”
Nói xong anh ta đứng dậy liền đi trở về, mặc kệ lão Yên khuyên can trực tiếp ngồi xổm ở trước mặt Hầu Chanh Chanh, nói từng chữ từng chữ: "Cha cô, cũng chính là bộ trưởng Hầu có quan hệ với Miêu Cương, đúng không?”
Hầu Chanh Chanh vẫn còn khóc thút thít, nghe được lời của Côn Bố, cô ấy chợt ngẩng đầu, khóe mắt còn đọng nước mắt, không thể tin nhìn Côn Bố.
"Xem ra tôi đã đoán đúng rồi, ông ta vậy mà có quan hệ với Miêu Cương, ông ta muốn làm gì, hoặc là nói ông ta đã làm gì?” Vẻ mặt Côn Bố ngưng trọng.
Hầu Chanh Chanh lắc đầu nói: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết ông ấy muốn làm gì, thậm chí tôi cũng không biết tại sao tôi lại có những ký ức này, tôi thật sự không biết.”
Ngôn ngữ của cô ấy đã có chút hỗn loạn, nhưng lời nói của Côn Bố thật sự giống như sấm sét đánh xuống, chúng tôi cũng không có dư thừa tâm tư đi đồng cảm với Hầu Chanh Chanh.
Toản Địa Thử ở bên cạnh cười cười, nói cháu gái lớn, hay là cháu nói ra hết những gì mình nhìn thấy, bởi vì cháu có muốn giấu diếm thì cũng không được, cháu hiểu không?
Hầu Chanh Chanh nhìn ông ấy đầy bất lực, qua một hồi lâu mới gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi căn bản không giấu được, huống chi đây cũng chưa chắc là sự thật.”
Lão Yên thở ra, nói cháu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.
Hầu Chanh Chanh ngồi xổm ở nơi đó, dùng một loại giọng điệu bình tĩnh kể lại chuyện cô ấy đã mơ thấy cùng với chuyện cô ấy đã nhớ ra, sau khi nghe xong tôi chỉ cảm thấy hoang đường, hoặc là nói tôi chỉ cảm thấy không thể nào!
****
Trong giấc mơ của cô ấy, cô nhìn thấy Bộ trưởng Hầu đang ở đây, đang giao dịch với một người đàn ông toàn thân quấn trong áo choàng đen, và đối tượng giao dịch chính là cô ấy.
Nhưng không biết vì sao hai người đàm phán thất bại, sau đó người nọ đột nhiên làm khó dễ, giết bộ trưởng Hầu, nhưng cũng không mang cô ấy đi, chỉ vội vàng rời đi…
Cô ấy nói chuyện sau đó như thế nào cô ấy cũng không biết, nhưng đoạn hình ảnh này quá chân thật, chân thật đến mức cô ấy không thở nổi, cô ấy không biết nên nói như thế nào, cô ấy cảm thấy việc này cùng việc cô Thu biến mất không có bất kỳ quan hệ gì, cho nên vừa rồi cô ấy mới không muốn nói.
Cô ấy nói như thể cô ấy tin vào đoạn hình ảnh này, tin tưởng bộ trưởng Hầu đã từng mang theo cô ấy tới nơi này.
Lúc Hầu Chanh Chanh nói ra những lời này vẻ mặt có chút quái lạ, tôi biết cô ấy đang cố gắng không tin nhưng làm thế nào cũng không thuyết phục được chính mình, cho nên mới bày ra một loại bộ dáng kỳ lạ như vậy.
Tôi nghe xong cũng cảm thấy hoang đường, nhưng người khoác áo choàng đen mà cô ấy nhắc tới, làm cho tôi nghĩ đến Miêu Cương mà Côn Bố mới vừa nhắc tới.
Tôi nhìn Côn Bố ở bên cạnh, anh ta cũng mặc đồ đen, lần trước Trát Tây cũng vậy.
Sắc mặt Côn Bố cũng thay đổi, hỏi người mặc áo choàng đen kia trông như thế nào?
“Tôi không biết, tôi không nhìn thấy.” Hầu Chanh Chanh lắc đầu, cầu xin chúng tôi đừng hỏi nữa, cô ấy không nhớ ra, thật sự là không nhớ ra.
Nha Tử khoát tay với chúng tôi, sau đó thấp giọng an ủi Hầu Chanh Chanh vài câu.
Cảm xúc của Hầu Chanh Chanh dần khôi phục lại, nhưng vẫn không có tinh thần gì, Nha Tử một mực ở một bên cạnh, chúng tôi cũng không ép hỏi cô ấy nữa, bởi vì với tình hình này ép hỏi nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Lão Yên mang theo chúng tôi lần nữa đi tới nơi cô Thu biến mất, sau khi nhìn kỹ thì quay đầu kéo Nha Tử lại đây.
“Cậu nhìn xem, gần đây có cơ quan gì không?” Lão Yên nóng nảy.
Nha Tử không yên tâm về Hầu Chanh Chanh, còn cố ý thấp giọng dặn dò hai câu, kết quả đã bị lão Yên kéo đi. Tôi không yên tâm nên đã tiếp tục giám thị Hầu Chanh Chanh, cô ấy trong trạng thái này khiến tôi có chút sợ hãi.
“Lão Yên, ông cũng đừng thúc giục tôi, không phải tôi đã tới rồi sao?” Nha Tử lầm bầm một câu.
Lão Yên vỗ một cái lên trán anh ta, nói Tiểu Thu sống chết không rõ, chút tâm tư này của cậu nhanh thu lại cho tôi, đừng phân không rõ trọng điểm.
Nha Tử bị đánh một cái cũng đã tỉnh táo lại, thái độ cũng thay đổi, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất tay chân cùng nhau sờ soạng từng chút một.
Anh ta không có đeo kính râm, ánh mắt ở trong bóng tối thậm chí có chút tỏa sáng, không, phải nói là đỏ lên!
"Anh..." Tôi vừa định mở miệng đã bị lão Yên kéo lại, ý bảo tôi đừng hỏi.
Tôi nghi hoặc nhìn ông ấy, lão Yên lắc đầu, nói đây là bí mật của Nha Tử, cậu không nên xen vào.
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, bởi vì trong ấn tượng của tôi, đôi mắt của Nha Tử rất trong trẻo, Dược Quán Tử đã dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy đôi mắt trong trẻo cho anh ta, tôi không muốn nhìn thấy đôi mắt này bị hủy.
“Các người đều tới đây!” Đột nhiên, Nha Tử kêu to một tiếng.
Tôi và lão Yên vội vàng đi qua, chỉ thấy Nha Tử giơ vật gì đó to bằng ngón tay cái lên nói: "Cái này, có phải là mảnh vỡ trên phi đao không?"