Chương 1113 Thần Kiếm Thái A
Nỗi sợ hãi được miêu tả ở bên trong bút ký này rất mơ hồ, dường như là lúc “Hiệp Hội Cầu Phúc Trung Hoa Kháng Nhật” bị diệt toàn quân, quân Nhật bất ngờ bỏ chạy tứ tán về phía lối ra của đường hầm, nhưng vẫn có rất nhiều binh sĩ đã ngã xuống một cách khó hiểu và cuối cùng không bao giờ có thể đi ra ngoài.
Khi hội trưởng của “Hiệp Hội Cầu Phúc Trung Hoa Kháng Nhật” đang hấp hối, ông ấy đã thấy được cảnh tượng này nhưng cũng không rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Ông ấy chỉ kịp ghi lại những gì mình chứng kiến.
Tôi ngồi xổm ở đó rất lâu, đến nỗi chân tê rần, cuối cùng phải ngồi xuống đất. Những người khác vây quanh lại đây, tôi đưa bút ký cho họ xem, sau khi bọn họ chuyền tay nhau đọc qua một lượt thì đều rơi vào im lặng.
Cuối cùng vẫn là tôi lên tiếng trước, nói là những đạo sĩ này đã kiên quyết đứng ra chống lại Nhật Bản và yên lặng hi sinh tại nơi này, nếu chúng ta đã có duyên đi đến nơi này thì giúp bọn họ mồ yên mả đẹp đi.
Tuy nhiên, nói thì nói như vậy, nhưng vì thi thể của họ đã quá mục nát, nên chúng tôi không dám di chuyển nhiều. Chúng tôi chỉ có thể cố gắng tập hợp tất cả các thi thể của "Hiệp Hội Cầu Phúc Trung Hoa Kháng Nhật" vào cùng một chỗ, sau đó đào một cái hố ở đáy đường hầm để chôn cất tất cả họ.
Tất nhiên, chúng tôi sẽ mang theo bút ký này ở bên mình rồi, chờ đến khi chúng tôi lấy được thần kiếm Thái A, sẽ giao bút ký này cùng thần kiếm Thái A cho cấp trên, để thế giới biết đến câu chuyện bi tráng của những đạo sĩ đã rời núi trong thời loạn lạc.
Sau một tang lễ đơn giản, chúng tôi mới tiếp tục tiến về phía trước.
Đường hầm này rất hoàn chỉnh. Nếu không phải vì sự xuất hiện của "Hiệp Hội Cầu Phúc Trung Hoa Kháng Nhật", thì có lẽ mục đích của những người Nhật này đã đạt được rồi.
“Mọi người nhìn nơi này đi!”
Sau khi vượt qua một trạm gác, Hầu Chanh Chanh chỉ vào vách tường bên cạnh và kêu lên.
Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, chỉ thấy trên vách tường dày đặc những dấu tay đẫm máu, chỉ là toàn bộ những dấu tay đẫm máu này không phải đều bình thường, bởi vì một số có kích thước bằng người bình thường, nhưng một số lại lớn hơn người bình thường gấp mấy lần.
“Đây là gì vậy?” Tôi ấp úng hỏi.
Có phải đây là thứ mà bút ký đã nhắc đến và làm quân Nhật sợ bỏ chạy không?
Nếu đúng là vậy, rốt cuộc đây là thứ quái quỷ gì?
Lão Yên vuốt nhẹ lên dấu tay máu, lẩm bẩm: “Đây… là quái vật gì vậy?”
“Đi lên phía trước đi." Hầu Chanh Chanh nhíu mày.
Sau khi gặp được Tĩnh Sinh, cô ấy đột nhiên trở nên rất tỉnh táo, gặp được việc gì cũng có phản ứng rất mau lẹ.
Khi chúng tôi càng đi sâu vào đường hầm, tôi cảm thấy nhiệt độ ngày càng thấp. Cuối cùng, chúng tôi phải mặc tất cả những bộ quần áo có sẵn trong balo, nhưng vẫn cảm thấy lạnh buốt!
"Nhiệt độ này không bình thường." Giọng của giáo sư Hứa có phần run rẩy.
Vì thể lực của ông ấy không bằng chúng tôi, nên ông ấy là người cảm thấy lạnh nhất trong nhóm. Sau khi Nha Tử đặt toàn bộ quần áo của mình lên người ông ấy, ông ấy mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Ông ấy chạm tay vào bức tường bên cạnh và lẩm bẩm: "Dựa vào hình dáng của những tảng đá, độ cao của chúng ta lẽ ra không thay đổi. Nhưng tại sao nhiệt độ lại ngày càng thấp như vậy?"
Lão Yên lắc đầu, còn cô Thu đứng bên cạnh thì cười hì hì: "Ai biết được, có khi có quỷ đang đi ở xung quanh chúng ta."
"Tiểu Thu!" Lão Yên trừng mắt nhìn cô ấy, nhưng cô Thu lại tỏ ra không sao cả mà nhún vai: "Không nói thì không nói, hung dữ như vậy làm gì?”
Lão Yên liếc qua Tĩnh Sinh ở bên cạnh, để cô Thu có chừng mực một chút.
Nhưng ai ngờ cô Thu lại trực tiếp kéo Tĩnh Sinh qua, sau đó đặt tay lên vai anh ta rồi cười ha hả nói: "Cậu cần phải biết rằng từ nay tôi sẽ là sư nương (vợ thầy) của cậu, tôi nói gì thì cậu phải nghe cái đó.”
Tĩnh Sinh “à” một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Côn Bố, ý kia rõ ràng là muốn hỏi Côn Bố, lời này của cô Thu có phải là thật không?
Chúng tôi cũng nhìn về phía Côn Bố như đang xem kịch vui, bởi vì anh ta luôn là người bình tĩnh và chưa từng bộc lộ cảm xúc ra ngoài, hiếm khi có được cơ hội xem chuyện vui của anh ta như thế, chúng tôi đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Nhưng chuyện vui mà chúng tôi muốn thấy lại không xảy ra, chỉ thấy Côn Bố tỏ ra cực kỳ bình tĩnh mà gật nhẹ đầu, sau đó liếc mắt nhìn về phía cô Thu.
Cô Thu đang cười vui vẻ bỗng dưng im bặt. Cô ấy lập tức tỏ ra ngượng ngùng, rút tay ra khỏi bờ vai của Tĩnh Sinh và sắc mặt chuyển sang nghiêm túc.
Quả nhiên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Tôi không khỏi cảm thán, ánh mắt cô Thu lập tức lướt qua, tôi cố gắng giả vờ im lặng nhưng vẫn mỉm cười.
Tuy nhiên, cô Thu chỉ trừng mắt nhìn tôi mà không nói thêm gì.
“Đừng gây rối nữa, chú ý dưới chân.” Hầu Chanh Chanh quay đầu nói một câu, sau đó làm động tác có phát hiện.
Tôi lập tức thu lại khuôn mặt tươi cười, cầm súng trên tay và chậm rãi tiến về phía trước.
“Đó là cái gì?” Đột nhiên, cô Thu trố mắt ngạc nhiên.
Nói đúng hơn là tất cả chúng tôi đều kinh ngạc, bởi vì ngay trước mặt chúng tôi vậy mà lại xuất hiện một chiếc xe lửa màu đen... Đầu tàu đang hướng về phía chúng tôi, ở giữa có khắc ba ký tự 101 màu trắng đậm.