← Quay lại trang sách

Chương 1114 Thần Kiếm Thái A

“Xe lửa số 101?” Tôi đọc lớn lên, cô Thu lập tức hứng thú, rút bao tay nhét vào người tôi và nhanh chóng chạy lại gần xem.

Khi cô Thu chạy tới, Côn Bố và Tĩnh Sinh cũng ngay lập tức theo sau.

Hầu Chanh Chanh lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng rồi cũng đuổi theo chúng tôi.

Nhưng vừa tiến vào quan sát thì chúng tôi càng thêm khiếp sợ, bởi vì đây thực sự là một chiếc xe lửa hơi nước hàng thật giá thật, toàn thân đen nhánh và được làm bằng thép, mặc dù chỉ có ba toa nhưng nó vẫn là một đoàn tàu hai đầu. Phía trước của một đầu tàu chính là đường ray kéo dài vào trong bóng tối.

Người Nhật đã chuẩn bị quá mức hoàn hảo, đến cả xe lửa cũng được sử dụng tới, có vẻ như lúc đó bọn họ đã ôm quyết tâm phải lấy được thần kiếm Thái A!

Cô Thu chui vào đầu tàu, phát ra những tiếng lách cách không rõ đang làm gì. Chúng tôi kiểm tra các toa xe và phát hiện dấu vết sinh hoạt của người Nhật, trong đó còn có hai chiếc giường.

"Những người Nhật này thật sự biết cách hưởng thụ," Lão Yên khịt mũi một tiếng.

Tôi nhìn hai chiếc giường, sắc mặt cũng không tốt hơn là bao. Trong cuộc chiến xâm lược Trung Quốc, Nhật Bản đã gây ra nhiều tội ác khủng khiếp, như vụ thảm sát 300.000 dân thường ở Nam Kinh. Dù vậy, họ vẫn có thể tạo ra điều kiện sống tốt như thế này.

Nếu không phải chúng tôi đã chiến thắng trong cuộc kháng chiến, tôi thật sự không dám tưởng tượng bọn họ có thể đã gây ra thêm bao nhiêu tội ác nữa.

Giáo sư Hứa cũng thở dài, nói: "Một quốc gia lạc hậu sẽ bị nước khác chiếm đánh. Tội của Nhật Bản là không thể tha thứ, nhưng chúng ta cần phải nhớ rằng chỉ có một quốc gia giàu mạnh thì mới có thể giành được sự tôn trọng."

Ông ấy nói không sai, tôi liên tục gật đầu. Lão Yên vỗ vào gáy tôi nói: “Cậu gật đầu làm gì? Sau này quốc gia sẽ dựa vào các cậu. Làm việc chăm chỉ mới là điều quan trọng.”

Tôi cảm thấy mình bị chỉ trích mà không hiểu rõ nguyên do, nhưng nhìn vẻ mặt của lão Yên rõ ràng không được tốt, tôi không dám nói thêm gì, chỉ có thể nghiêm túc trả lời: “Xin thầy yên tâm.”

Lão Yên bất đắc dĩ liếc tôi một cái, định đi kiểm tra một toa xe khác, thì bỗng dưng nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ toa xe.

****

"Chuyện gì vậy?" Chúng tôi vội vàng đi ra phía cửa xe rồi hướng ra phía ngoài hô to.

Đầu của cô Thu thò ra ngoài cửa sổ phía trước toa, hưng phấn nói: "Xe lửa này còn có thể chạy được, nhanh, mọi người mau lên tàu đi!"

Tất cả chúng tôi đều ở trên tàu, trừ Nha Tử...

Anh ta vừa rồi còn nhất quyết muốn nhìn những bức tường xung quanh xe lửa và nói rằng phía trên giống như có khắc lấy thứ gì đó, nhưng lúc này vừa thấy xe lửa di chuyển, anh ta liền quay người chạy qua bên này.

Cô Thu đang loay hoay với nồi hơi của xe lửa hơi nước nhưng do không biết kiểm soát tốc độ, khiến Nha Tử phải cố gắng hết sức mới leo lên được toa tàu cuối cùng, sau đó anh ta đi dọc theo dưới mui xe và đi đến toa tàu của chúng tôi, rồi hướng về phía cô Thu ở phía trước mà quát: “Chị Thu, chị đừng chơi lớn như vậy chứ.”

Bịch!

Cô Thu còn chưa kịp trả lời thì đoàn tàu đã kêu vang một tiếng, khiến toàn bộ thân toa cũng theo đó rung chuyển, Nha Tử vất vả lắm mới đứng vững được, vốn anh ta còn muốn nói điều gì đó nhưng đã bị tôi kéo lại.

Quỹ đạo của xe lửa là hướng xuống … Mà biên độ của nó lại rất lớn, giờ phút này lại vì lâu năm không được tu sửa nên toàn bộ thân tàu đã có chút lỏng lẻo.

Tôi ra hiệu với đám người lão Yên, không ai trong số chúng tôi đặt hành lý xuống để đề phòng trường hợp chiếc xe lửa này báo hỏng chúng tôi sẽ kịp thời nhảy ra khỏi tàu.

Ầm ầm…

Tiếng xe lửa chạy làm tai tôi nhức nhối, tôi giơ đèn pin soi lên các bức tường dọc đường, trên đó rải rác những dấu tay đẫm máu, theo xe lửa tiến lên, những dấu tay đẫm máu này cũng ngày càng trở nên dày đặc.

"Lão Yên, nếu chuyến tàu này cứ tiếp tục đi xuống như vậy, nó sẽ không thông tới Địa Ngục chứ?” Tôi quay đầu nói.

Tất nhiên, thứ tôi nói không phải là Địa Ngục thực sự, mà là mối nguy hiểm không xác định …

Lão Yên trầm mặt, điếu thuốc treo trên khóe miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài không biết là đang nhìn gì, nhưng điểm mấu chốt là ông ấy không có nghe thấy lời tôi nói, hoặc là nói ông ấy không muốn trả lời.

“Tiền bối?” Tôi nhìn về phía Toản Địa Thử để cầu sự giúp đỡ, nhưng những dấu tay ở khắp tường kia khiến tôi nhìn mà lòng hốt hoảng.

Toản Địa Thử lấy binh khí xích sắt từ trong ngực của mình ra, sau đó giơ lên về phía tôi: "Sợ cái gì? Nếu thật sự có thứ gì thì chỉ một chữ thôi..."

Bang!

Trước khi một chữ cuối cùng được nói ra khỏi miệng ông ấy, chợt có một tiếng kêu lớn từ trên trần xe truyền đến, khiến xe lửa suýt chút nữa đã trật khỏi đường ray, chúng tôi đã làm tốt chuẩn bị nhảy khỏi tàu, nhưng cũng may cô Thu đã giữ vững được sự ổn định vào giây phút sống còn.

"Phù, nguy hiểm thật." Nha Tử ngồi trên xe, nói là bản thân sợ nhất loại chuyện thế này, trong lòng từ trên xuống dưới đang loạn hết cả lên.

Tôi cười nói sao anh sợ nhiều thứ thế? Sợ độ cao, sợ động vật thân mềm, rồi còn sợ say tàu xe?