Chương 1115 Thần Kiếm Thái A
Sắc mặt của Nha Tử đã trở nên trắng bệch nên không muốn để ý tới tôi, cặp kính râm đã cong vẹo, nhưng vẫn che khuất được đôi mắt kia, mặc dù tôi không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy trong đôi mắt của anh ta không hề có chút sợ hãi nào như cách anh ta biểu hiện ra bên ngoài.
Ầm!
Chúng tôi vừa định thần lại thì trên nóc xe đột nhiên rung chuyển dữ dội, kéo theo đó là hàng loạt tiếng va chạm, bánh xe trong bóng đêm toát ra tia lửa, thậm chí cả tấm sắt cũng bị móp méo.
"Có thứ gì đó ở trên đầu chúng ta!" Tôi thở nhẹ, sau đó lập tức nạp đạn.
Bang, bang, bang…
Tiếng vang kịch liệt thậm chí không thể lấn át được tiếng ầm ầm của xe lửa, bàn tay cầm súng của tôi đã đổ mồ hôi, còn nơi này sẽ xuất hiện thứ gì thì không cần nói cũng biết, hiển nhiên là chủ nhân của những dấu tay đẫm máu ở khắp các bức tường kia đã đến…
"Cảnh giác!" Lão Yên lập tức lấy súng lục ra, quay đầu nói với chúng tôi.
Chúng tôi nhanh chóng phản ứng và chuẩn bị vũ khí kỹ càng, Nha Tử vừa ra tay đã rút ra bút đao Kim Cương, có vẻ như anh ta cũng nhận thức được sự nguy hiểm.
Ầm!
Theo âm thanh này, trên nóc xe xuất hiện một vết lõm lớn, bộ dạng như vậy rõ ràng là một lòng bàn tay, xung quanh lòng bàn tay này lần lượt là những lòng bàn tay nhỏ.
Két…
Tôi hãi hùng khiếp vía nhìn vào vết lõm này, nhưng trước khi tôi kịp bình tĩnh lại, có một âm thanh kẽo kẹt từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cái đầu đỏ lòm từ trên nóc xe nhìn vào, đôi mắt đen to như chuông đồng của nó nhìn chằm chằm vào tôi khiến toàn thân tôi run rẩy.
Tôi giơ tay bắn một phát súng, sau đó kêu Nha Tử mau gỡ tấm ván giường kia ra để tạm thời bịt kín cái lỗ ở chỗ đó.
"Thứ quỷ gì vậy?" Nha Tử vừa bịt tấm ván giường vừa hướng về phía tôi hỏi.
Lòng bàn tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi, nhịp tim càng lúc càng nhanh. Nhưng phải sau một lúc lâu tôi mới ấp úng nói: "Thú ăn thịt người, vậy mà là thú ăn thịt người!"
Nha Tử hiển nhiên chưa kịp phản ứng, hỏi tôi có ý gì.
"Đừng mẹ nó hỏi nữa, nhanh, đừng để bọn chúng tiến vào, nếu không ngay cả xương của anh cũng bị bọn chúng nhai nát ăn sạch đấy.” Tôi đột nhiên hét lên.
Đám người lão Yên cũng bị dọa đến, từng tiếng móng vuốt của thú ăn thịt người giẫm lên nóc xe đập vào trái tim chúng tôi, tôi lấy mọi thứ có thể sử dụng được ở trong toa xe ra và cố gắng hết sức để bịt kín tất cả lỗ hổng.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt…
Tiếng gặm nhấm càng lúc càng dữ dội, tôi lắc đầu nói không được, thú ăn thịt người có hàm răng sắc nhọn, nơi này sẽ không trụ được lâu đâu, cho nên chúng tôi phải tìm ra cách thoát khỏi nơi này.
"Rời tàu cũng vô ích, bọn chúng đang ở bên ngoài đợi chúng ta đi ra." Lão Yên hét lên.
Bịch bịch, âm thanh của lão Yên đã bị tiếng xe lửa chạy che mất một nửa, mà tôi cũng ngày càng lo lắng, bởi vì đoàn tàu đã bắt đầu rung chuyển dữ dội và phía cô Thu rõ ràng cũng bị tấn công.
“Trường An, cậu chú ý đến nóc xe. Nha Tử, cậu tìm cách đi đến chỗ cô Thu và nói với cô ấy nếu đến phút cuối cùng không thể làm gì được thì hãy rút hết ngòi nổ của lựu đạn ra, sau đó nhân lúc xe lửa phát nổ thì chúng ta sẽ nhảy khỏi xe!”
Lão Yên nhanh chóng ra lệnh.
Kỳ thật không cần ông ấy nói thì tôi cũng đã dồn hết tâm sức lên nóc xe, từng tiếng lạo xạo của thú ăn thịt người giống như từng hồi chuông đòi mạng, thỉnh thoảng sẽ có những chiếc móng vuốt đầy lông từ trên nóc xe mò xuống, sau đó là tiếng đạn bắn.
Tuy nhiên, mặc dù trên nóc xe có rất nhiều thú ăn thịt người, mà đạn thì lại có hạn, khả năng bảo vệ của nóc xe cũng có hạn, trong lòng tôi cũng càng ngày càng lo lắng, nhưng tôi vẫn lý trí giữ chặt Nha Tử: “Anh đừng đi, hiện tại với tình hình này, anh vừa ra ngoài là sẽ bị chúng nuốt chửng và cũng không có cách nào có thể tiếp cận được toa tàu phía trước."
Lão Yên vừa nổ súng đánh lui một con thú ăn thịt người đang mò vào vừa hét lên: "Đây là biện pháp duy nhất, sớm muộn gì thì chiếc xe lửa này cũng sẽ bị nhai nát hầu như không còn, đến lúc đó tất cả chúng ta đều phải chết!”
Tôi lắc đầu: “Không thể mạo hiểm, hiện tại chỉ hi vọng đường ray này không dài, cuối đường có thể cung cấp cho chúng ta một nơi ẩn náu."
Lão Yên thở ra một hơi nói: “Là tôi hồ đồ, mọi người phải chống đỡ cho thật tốt, nếu rơi vào tình huống vạn bất đắc dĩ thì mới mới dùng kế hoạch vừa nói.”
Sau khi ổn định được lão Yên, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó tôi cởi từng mảnh quần áo ở trên người xuống và để lộ hình xăm Cửu Long ở trên lưng ra.
"Thứ này chắc hẳn có thể ổn định trong chốc lát, mọi người phải gia cố cẩn thận, đừng để bọn chúng đột phá! Tốc độ xe lửa chạy càng lúc càng nhanh, trông như đang đi xuống, nói không chừng một lát nữa là sẽ đến nơi." Tôi cởi trần nói.
Tiếng lạo xạo ở phía trên dừng lại, lão Yên lau mồ hôi trên mặt, cũng không kịp nghỉ ngơi liền chất đống mọi thứ đến các ngõ ngách và những nơi có thể dễ dàng bị đột phá.
Két!
Chưa đầy một phút sau, tiếng lạo xạo càng kịch liệt hơn vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mấy cái móng vuốt đã vươn tới và lao thẳng về phía Nha Tử.