← Quay lại trang sách

Chương 1116 Thần Kiếm Thái A

Nha Tử lăn khỏi chỗ và đầu bị đụng một cái khiến anh ta đau đến mức kêu lên.

"Chết tiệt, đây là loại xe lửa gì vậy? Đau chết mất." Anh ta lắc lắc cánh tay: "Nhưng sao tôi lại nhìn thấy trần nhà vậy?"

Nhưng một giây sau, anh ta cũng không có thời gian để nhiều lời, bởi vì có một mảnh sắt ở trên nóc tàu đã bị bóc xuống hoàn toàn.

Một con thú ăn thịt người toàn thân mọc đầy lông đỏ đã xuất hiện ở ngay trước mắt, con thú ăn thịt người này còn cao hơn một con voi, cùng với một số con thú ăn thịt người có kích thước bằng một đứa trẻ mới sinh đang nhìn vào chúng tôi như hổ rình mồi.

****

“Nhảy ra khỏi tàu!” Lão Yên nhanh chóng ra quyết định.

Oanh!

Đột nhiên, toàn bộ xe lửa bắt đầu rung chuyển dữ dội, khiến chúng tôi trực tiếp bay ra ngoài và bị đập vào cạnh cửa xe lửa.

“Mọi người mau ra ngoài!” Tiếng kêu chói tai của cô Thu từ bên ngoài truyền đến, tôi giơ chân đá tung cửa, sau đó kéo theo giáo sư Hứa ở bên cạnh rồi chạy ra ngoài cũng không quan tâm đến người khác.

Đoàn tàu đã bị phá hủy, các tấm sắt đã bị móng vuốt của thú ăn thịt người xé nát thành từng mảnh vươn vải khắp nơi, trên người của cô Thu và Côn Bố đều có vết máu, nhưng Tĩnh Sinh và Hầu Chanh Chanh lại không có việc gì, ngoài mang một thân chật vật.

Đầu tàu đã đâm vào một cánh cửa sắt, cô Thu kéo chúng tôi tiến vào cửa sắt, lão Yên và Toản Địa Thử cũng di chuyển cực kỳ nhanh, nhưng Nha Tử không biết vì sao lại chậm mất một nhịp, cuối cùng lại ở phía sau.

"Nha Tử, nhanh lên!" Giáo sư Hứa hét lên.

Nha Tử có vẻ sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía sau một cái rồi cứ như vậy dừng lại bước chân.

Đột nhiên, một bóng người từ bên cạnh đi ngang qua chúng tôi, ngay lúc chúng tôi còn kịp phản ứng đã lao thẳng tới bên người Nha Tử và trực tiếp kéo anh ta vào cánh cổng sắt.

Lạch cạch!

Thú ăn thịt người theo sát mà lên, nhưng thân hình to lớn của bọn chúng đã trực tiếp bị ngăn ở ngoài cửa.

Mà tôi cũng phát hiện ra một vấn đề, thú ăn thịt người lớn không còn xông về phía trước nữa, còn những thú ăn thịt người nhỏ cho dù có thể tiến vào thì cũng sẽ không di chuyển.

"Phù! Cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm." Cô Thu dựa vào cánh cửa sắt, sau đó tùy tiện lau đi vết máu trên người, rồi hỏi đây là thứ quỷ quái gì vậy?

Giờ phút này tôi mới có thời gian để giải thích về nguồn gốc của thú ăn thịt người, nói có thể coi thứ này là một biến thể của thế giới sinh vật, nên nói thế nào đây? Nghe nói đây là biến thể của gấu, thú ăn thịt người trưởng thành nặng tới nghìn cân và có hình thể to bằng một con voi, trong khi những con thú ăn thịt người nhỏ lại giống như những đứa trẻ sơ sinh của con người.

“Vậy những dấu tay đẫm máu trên bức tường bên ngoài thực ra là do những con thú ăn thịt người này để lại trong lúc từng bước săn đuổi con mồi sao?” Cô Thu hít vào một hơi.

Tôi gật nhẹ đầu: “Cũng có thể nói như vậy, chỉ là những con thú ăn thịt người này cũng không đến mức có thể tiêu diệt được một đội quân tinh nhuệ của Nhật Bản mới đúng?”

Huống chi một phần lớn xương trắng ở bên ngoài rất có thể là vì sự ngăn cản của 'Hiệp Hội Cầu Phúc Trung Hoa Kháng Nhật” mới phải chết ở trong đường hầm.

Có thể dọc theo đường đi này còn có xương trắng, chỉ là do chúng tôi không có phát hiện ra mà thôi.

Cô Thu cười khổ một tiếng: "Vậy là đủ rồi. Nếu không phải tôi một đường lao tới đây, cậu cảm thấy bây giờ chúng ta còn mấy người có thể sống sót?”

Tôi cũng nghĩ như vậy, chẳng qua là cảm thấy lực công kích của thú ăn thịt người không mạnh mẽ như tôi tưởng tượng thôi.

Lão Yên thở dài nói đã trôi qua vài chục năm, thú ăn thịt người bị mắc kẹt trong đường hầm này về cơ bản là không có thức ăn, cho nên sức tấn công của chúng bị yếu đi một chút cũng là chuyện bình thường.

Chúng tôi bám chặt vào cánh cửa sắt và phải mất khá lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh.

Tách…

Cô Thu xoay mở đèn pin, khiến cho khung cảnh u ám lập tức sáng lên, tôi vô thức đưa tay lên che mắt, sau đó nheo mắt nhìn sang rồi lập tức mở to hai mắt.

Chỉ thấy vô số xương trắng của quân Nhật nằm rải rác xung quanh nơi này trông giống như một hội trường, cũng có một số xương trắng mặc đạo bào xen lẫn ở trong đó, thậm chí là có rất nhiều xương trắng còn quấn lấy nhau và bị những thanh trường kiếm và các vũ khí khác đâm xuyên, đến chết đều không có tách ra.

"Bọn họ ở chỗ này chiến đấu sao?" Giáo sư Hứa lẩm bẩm.

Tôi chợt hiểu ra: “Tôi hiểu rồi, sở dĩ bọn họ bị tiêu diệt toàn quân là vì bọn họ đã bạo phát một trận huyết chiến ở đây trước, sau đó cùng nhau lên xe lửa... Không đúng, những đạo sĩ kia hẳn không có lên xe lửa, không biết bọn họ đã dùng phương pháp gì để quay lại đường hầm.

Còn quân Nhật lúc đó đúng là đang chạy trốn, nhưng sau đó lại bị các vị đạo sĩ ngăn chặn, nhưng quân Nhật đã phát điên lên vì sợ hãi nên dưới sự cường công của đám quân Nhật, các vị đạo sĩ còn chưa kịp nhìn thấy quái vật thì đã anh dũng hi sinh …”

Thuận theo dòng suy nghĩ này là có thể giải thích được rất nhiều chuyện.

"Đây là cái gì?" Giọng nói của Nha Tử có chút hoang mang, chúng tôi cũng vây lại chỗ này và thấy ở trong ngực trên xương của một vị đạo sĩ đang ôm lấy những tấm thẻ gỗ nhỏ, phía trên lít nha lít nhít tràn ngập những cái tên.