← Quay lại trang sách

Chương 1117 Thần Kiếm Thái A

Trương Trí Đình đại sĩ của phái Chính Nhất.

Lý Viên Trung của phái Toàn Chân..

Tào Tín Nghĩa của phái Bạch Y ở núi Võ Đang…

Càng đọc, đầu óc tôi càng trở nên sáng suốt: “Đây có lẽ là tên của chư vị đạo trưởng. Bọn họ biết chuyến đi này chính là cửu tử nhất sinh, cho nên trước khi đi đã khắc tên của mình lên tấm thẻ gỗ, không nghĩ tới lúc này lại thật sự trở thành tuyệt bút."

(*) Tuyệt bút: chữ viết cuối cùng trước khi chết.

Lão Yên lộ ra thần sắc trang nghiêm, chúng tôi cẩn thận từng li từng tí thu thập xương của bọn họ rồi đặt vào cùng một chỗ, xương của một số đạo trưởng đã bị quân Nhật quấn chặt, cho dù chúng tôi có muốn kéo ra thì cũng kéo không nổi, cho nên cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng bẻ xương thành từng mảnh và từ từ ghép chúng lại với nhau.

Lạch cạch!

Có tiếng của một vật gì đó rơi xuống truyền đến, chúng tôi nhìn về phía phát ra âm thanh và nhìn thấy lão Yên đang cầm một bản bút ký ngẩn người.

Bản bút ký đó trông giống hệt với bút ký mà tôi đã từng tìm được trước đó, đây chắc là đồ trong môn phái của bọn họ.

“Chúng tôi là người trong Đạo môn, vốn nên tu thân dưỡng tính không hỏi chuyện nhân gian. Nhưng trên thực tế, trước sự hung hăng ngang ngược của quân Nhật và dân tộc Trung Hoa đang có nguy cơ bị diệt vong, chúng tôi chỉ có thể phấn đấu quên mình, tự mình cứu lấy mình!

Nay phái Chính Nhất, Toàn Chân, Mao Sơn, Võ Đang và các giáo phái khác xin được uống máu lập thệ thành lập Hiệp Hội Cầu Phúc Trung Hoa Kháng Nhật, sẵn sàng lao đến Ly Sơn để đánh một trận tử chiến với quân xâm lược, chuyến đi lần này sẽ khó gặp lại được nhau, nên tôi sẽ nói lời từ biệt với chư vị đồng bào.”

Chỉ nói đơn giản những lời tuyên truyền giác ngộ, ở phía sau chính là chữ ký hưởng ứng của các đạo quan, thậm chí là của những đạo nhân đang dạo chơi bốn biển.

Đạo giáo nhấn mạnh vô vi, nhưng khi dân tộc đối mặt với sinh tử tồn vong, bọn họ dứt khoát xuống núi cứu quốc, mà chuyến đi này sẽ không bao giờ có ngày trở về …

So với một giáo phái nào đó mở miếu kiếm tiền trong lúc thịnh thế và bỏ trốn mất dạng trong thời loạn lạc, tôi chợt cảm nhận được một sự mỉa mai vô cùng.

“Trong những năm tháng đen tối đó, mặc dù máu của biết bao liệt sĩ đã đổ thành từng đống, tốt xấu gì thì những liệt sĩ đó còn có thể để lại tên tuổi, nhưng những đạo sĩ không có tiếng tăm gì này lại yên lặng nằm ở nơi đây, nếu không phải do chúng ta đánh bậy đánh bạ tiến vào, sợ là hoàn toàn không có ai biết đến những tông giáo bản địa này đã hy sinh cho đất nước đến mức nào?”

Lão Yên khẽ thở dài một hơi.

Tôi lắc đầu, nói bọn họ làm vậy không phải là muốn được ai nhớ đến, bọn họ là những người tu hành chân chính và dám đứng lên trong thời kỳ đen tối đó chỉ để bảo vệ bảo vật của Trung Quốc và bảo vệ phẩm giá của người dân Trung Quốc!

Đây mới là: Đại đạo vô danh, trường dưỡng vạn vật.

Tất cả chúng tôi đều biết rất rõ giá trị của thần kiếm Thái A, nhưng chúng tôi lại không biết rằng trong quá khứ, ở trong một đường hầm ẩn sâu trong núi này từng có một tổ chức dân gia đã thành công bảo vệ nó.

Tổ chức này được thành lập một cách tự phát, và bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến việc liệu có ai biết được công tích vĩ đại của bọn họ hay không, hay lịch sử có thể lưu lại tên tuổi của bọn họ hay không.

Điều mà bọn họ quan tâm cũng giống như chúng tôi: Lấy việc bảo vệ bảo vật quốc gia làm sứ mệnh của mình.

Lần này đi không đường về, kiếp sau lại tương phùng!

"Đây là tuyệt bút và là quyết tâm của họ! Tinh thần của 701 thực sự đã tồn tại từ rất lâu và tồn tại qua vô số thế hệ từ xa xưa đến nay. Chính nhờ có bọn họ mà vô số bảo vật quốc gia trong những năm tháng hỗn loạn đó vẫn được bảo tồn."

Giáo sư Hứa vuốt ve bản bút ký và chậm rãi thở dài, giọng nói tràn đầy sự kính nể: "Tôi sẽ giao bản bút ký này cho Hiệp Hội Đạo Giáo Trung Quốc, có một số người đáng được quốc gia này ghi nhớ."

"Mọi người sẵn sàng, cúi chào!" Lão Yên gầm lên một tiếng.

Chúng tôi lập tức đứng thẳng, nghiêm túc hành lễ với thi thể của các đạo sĩ ở trên mặt đất rồi tiến hành an táng, nhưng chúng tôi chỉ thấy lòng nặng trĩu.

"Đi thôi, e là đường hầm do quân Nhật mở ra đã rất gần với lăng mộ Tần Thủy Hoàng rồi, còn thú ăn thịt người chỉ được dùng làm người gác cổng, đằng sau còn không biết có bao nhiêu cơ quan mãnh thú đang chờ đợi chúng ta đâu." Lão Yên thu hồi cảm xúc.

Chúng tôi cũng biết tiếp theo mới là màn quan trọng, vừa rồi chúng tôi đang ở trên xe lửa nên không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại đã tạm thời an toàn, nên chúng tôi liền biết thứ đang chờ đợi bản thân mới là mối nguy hiểm thực sự!

****

Ở trước mặt chúng tôi là một khoảng không gian trống trải, cách đó không xa hình như là cửa làm từ bạch ngọc, cho dù đang cách xa nhau nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra cái cửa này được làm rất tinh xảo.

"Tới xem một chút không?" Tôi nhìn Hầu Chanh Chanh hỏi.

Hầu Chanh Chanh nhìn cánh cửa kia một cái rồi chậm rãi lắc đầu, sau đó yêu cầu chúng tôi ở yên tại chỗ đợi, cô ấy muốn quan sát xung quanh trước rồi mới quyết định lộ trình tiếp theo.