← Quay lại trang sách

Chương 1118 Thần Kiếm Thái A

Lão Yên sợ để cô ấy đi một mình thì sẽ gặp nguy hiểm nên hỏi đối phương có cần người đi theo không, nhưng Hầu Chanh Chanh lại lắc đầu nói một mình cô ấy là được rồi.

Tôi nhìn cô ấy đi tới đi lui ở nơi trống trải này, thỉnh thoảng ghi lại điều gì đó vào bút ký trên tay, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Bởi vì nơi này trống trải đến mức gần như không bị thứ gì cản trở, thậm chí ngay cả hai bên trên các bức tường kia cũng không có thứ gì, vốn tôi còn nghĩ sau khi bản thân đi vào cổng sắt, rất có thể sẽ đến kho vũ khí của quân Nhật, bởi vì năm đó lúc bọn họ phát động cuộc chiến tranh xâm lược Trung Quốc, khắp nơi trên cả nước đều có các kho vũ khí bí mật được sử dụng để cất giữ vũ khí và thậm chí tiến hành các thí nghiệm về vi khuẩn.

Nhưng ở nơi này chẳng có gì ngoài xương trắng của quân Nhật và các đạo sĩ. Điều này làm tôi có chút khó hiểu, tại sao Hầu Chanh Chanh lại lộ ra dáng vẻ cẩn thận và xem xét kỹ lưỡng mỗi một nơi như vậy?

Lão Yên thấy tôi hỏi thì cũng không trả lời, ông ấy chỉ nói là muốn để tôi mở mang kiến thức và nhìn xem cái gì mới được gọi là “Mắt Ưng” chân chính.

"Không, cô ấy không phải!" Tôi lắc đầu, cho dù có nói thế nào thì trong lòng tôi cũng chỉ có một Mắt Ưng mà thôi, cho dù bản lĩnh của Hầu Chanh Chanh có cao hơn người đó gấp trăm lần thì cô ấy cũng không phải là người trong lòng tôi.

Lão Yên chợt phản ứng lại và nhận ra mình đã nói lỡ, nên ông ấy đành thở dài nói là do bản thân nhất thời quên mất.

Tất nhiên là tôi sẽ không quan tâm đến điều này, thành thật mà nói, tôi vốn không mong đợi trong lòng của lão Yên sẽ ghi nhớ bọn họ, nhưng lão Yên cũng không phải là người vô tâm, chỉ là do ông ấy giỏi trong việc che giấu cảm xúc của mình mà thôi.

Những năm qua ông ấy đã chứng kiến quá nhiều sinh tử, nếu người nào cũng đều nhớ rõ mồn một thì e rằng ông ấy đã sớm không chịu nổi.

Hơn nữa, ông ấy cũng chưa từng sớm chiều chung đụng với đám người Mắt Ưng, còn chuyến đi đến cổ quốc Trường Dạ chẳng qua là một đoạn hành trình nguy hiểm đến tính mạng. Người dưới quyền của lão Yên lần lượt hi sinh, khiến ông ấy hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến vấn đề hy sinh nữa.

"Nếu đội trưởng Trần biết được hiện tại cậu đã có tiền đồ, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui!” Lão Yên kẹp một điếu thuốc, sau khi xác định Hầu Chanh Chanh trong một thời gian ngắn sẽ không kiểm tra xong liền xoay đầu nói chuyện với tôi.

Tôi đưa tay lấy lọ đựng tro cốt của chú Trần trên cổ ra, lắc đầu cười: “Ai mà biết chắc được, nói không chừng chú Trần lúc đó chỉ muốn để tôi làm một người bình thường.”

Năm đó, nếu không phải tôi muốn đi theo chú ấy gia nhập quân đội, chú ấy có thể sẽ để tôi ở lại quê nhà của mình mà yên ổn lớn lên, bởi vì chú ấy đã từng nói rằng lúc tôi được sinh ra, cha của tôi đã nói chuyện với chú ấy, ông ấy không mong đợi điều gì ngoài việc mong đợi Trường An tôi có thể sống bình yên đến hết cuộc đời.

Trước lúc đó, chú Trần cũng không biết cha tôi làm nghề gì, cho nên năm đó cũng không coi câu nói này là chuyện kỳ lạ, dù sao hầu hết các bậc cha mẹ đều có kỳ vọng như thế.

Mãi cho đến khi lão Yên đến gặp chúng tôi và cho đến khi ông ấy nhìn thấy hình xăm Cửu Long ở trên lưng tôi có tác dụng lớn đến mức nào thì chú ấy mới hiểu được ý của cha tôi.

Bởi vậy, trong khoảnh khắc chú ấy hấp hối đã có chút hối hận vì đưa tôi vào quân đội, tôi cũng không cần gặp gỡ lão Yên!

Tôi mỉm cười lắc đầu. Những chuyện xảy ra cách đây mấy năm đột nhiên bị lão Yên nhắc lại, nhất thời tôi cũng rơi vào trong đó.

Tôi lại đeo tro cốt lên và ra hiệu cho lão Yên đừng nhắc đến chuyện đó nữa, bởi vì đoạn trải nghiệm này thực sự khiến tôi đau khổ không chịu nổi.

Cũng may lúc này Hầu Chanh Chanh cũng đi tới, cô ấy nhìn chúng tôi với vẻ mặt khá kỳ lạ, nói đúng hơn là rất hưng phấn nhưng lại có chút không tự tin.

"Sao rồi?" Lão Yên hỏi.

Hầu Chanh Chanh ra hiệu bằng tay: "Kiến trúc nơi này không phải của mấy chục năm trước. Tuy nhìn không cũ nhưng ít nhất cũng đã mấy nghìn năm tuổi..."

Giáo sư Hứa nghe xong lời này thì hai mắt lập tức sáng lên, vừa rồi ông ấy bởi vì chuyện của thú ăn thịt người nên cả người đều không còn sức sống, tuy không bị thương nhưng loại kinh hãi này đã không còn là thứ mà ông ấy có thể chịu đựng được.

Bên trong cánh cổng sắt thoạt nhìn cũng còn khá mới, cho nên vừa rồi ông ấy mới không có hứng thú, nhưng hiện tại nghe Hầu Chanh Chanh nói như vậy thì như được bơm đầy máu, hỏi Hầu Chanh Chanh làm sao thấy được?

Hầu Chanh Chanh xòe tay ra, trong tay cô ấy có một cây bút, trông khác hẳn với những cây bút mà chúng tôi thường dùng.

Cô ấy nói rằng đây là một chiếc bút laser được mang từ nước ngoài về, nó có thể cho biết đại khái niên đại của đồ cổ.

Tất nhiên, cô ấy cũng không biết nó có chính xác hay không, cho nên cô ấy chỉ dùng nó làm tài liệu tham khảo. Sở dĩ cô ấy có suy đoán này là vì cô ấy đã nhìn thấy một thứ.

Một thứ chỉ có mấy ngàn năm trước mới có.