← Quay lại trang sách

Chương 1129 Thần Kiếm Thái A

“Nếu cậu có thể giết chết Quỷ Anh, tôi sẽ cho cậu một cơ hội để giết chết tôi, nhưng tất nhiên là cậu cần phải có bản lĩnh đó trước đã.”

Bộ trưởng Hầu thản nhiên nói, như thể thứ Tĩnh Sinh muốn không phải mạng sống của ông ấy, mà là một món đồ tầm thường của ông ấy.

Tôi và mọi người khác đều thấy khó hiểu mà nhìn chằm chằm vào bộ trưởng Hầu, rõ ràng con Quỷ Anh này đã chết, tại sao ông ấy còn muốn Tĩnh Sinh đi giết chết nó lần nữa?

Bộ trưởng Hầu không nói gì, chỉ xua tay để chúng tôi lui lại và để một mình Tĩnh Sinh ở nguyên tại chỗ.

Nhưng lúc bộ trưởng Hầu đi ngang qua Tĩnh Sinh, ông ấy còn nhét một con dao găm cho Tĩnh Sinh, tôi chú ý thấy vẻ mặt của Tĩnh Sinh đã thay đổi.

Cùng lúc đó, sắc mặt của Hầu Chanh Chanh cũng thay đổi, cô ấy nhìn con dao găm kia với vẻ mặt kỳ lạ, hồi lâu không nói gì.

Chúng tôi hỏi cô ấy bị sao vậy thì cô ấy lại chỉ vào con dao găm kia rồi lẩm bẩm nói là mình đã từng nhìn thấy con dao găm này.

“Đây là con dao mà cậu ta đã từng dùng để giết cha, con đương nhiên đã từng nhìn thấy.” Vẻ mặt của bộ trưởng Hầu không hề có chút dao động nào.

Nhìn con dao găm, tôi bắt đầu tin lời của bộ trưởng Hầu, nếu Tĩnh Sinh thật sự là con trai của ông ấy, ông ấy không cần phải làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, dù sao với năng lực của mình, ông ấy vẫn có thể cho Tĩnh Sinh một cuộc sống an ổn.

Sở dĩ ông ấy nhốt Tĩnh Sinh ở trong đường hầm có lẽ là vì căn bệnh của anh ta.

Nhưng căn bệnh không thể thấy ánh sáng mặt trời là bệnh gì?

Tôi chưa từng nghe nói về một căn bệnh kỳ lạ như vậy.

Nha Tử ở bên cạnh nghe tôi nói vậy thì nói là do tôi chưa từng nghe, còn anh ta thì đã từng gặp qua, anh ta không biết tên nhưng hầu như không có ai sống quá hai mươi tuổi. Tĩnh Sinh có thể sống lâu như vậy chắc chắn liên quan đến cổ trùng trong cơ thể anh ta.

Bộ trưởng Hầu gật đầu, nói ông ấy vốn cũng không muốn để Tĩnh Sinh dựa vào cổ trùng mà sống nửa đời còn lại. Nhưng vì lo Tĩnh Sinh cuối cùng không chịu cam lòng, nên ông ấy đã cố ý dẫn anh ta đến Nam Cương.

Tất nhiên, bộ trưởng Hầu cũng đã suy nghĩ không ít biện pháp và đạt được thỏa thuận với các trưởng lão ở Nam Cương. Tĩnh Sinh có thể chọn cách dùng cổ trùng, hoặc có thể lựa chọn im lặng chờ chết, nhưng rất rõ ràng cuối cùng Tĩnh Sinh đã chọn dùng cổ trùng.

Lão Yên nhìn Tĩnh Sinh, từ trong lòng ngực móc ra một điếu thuốc, vừa mới bật lửa hít một hơi mạnh thì ngay lập tức cảm thấy đau đến mức nhe răng trợn mắt, thì ra là do cô Thu đang dán miếng băng gạc lên mặt của ông ấy, thấy vậy, cô ấy lập tức dùng tay đập vào miệng vết thương.

"Ông cố nhịn một chút đi, quai hàm của ông đã bị đâm thủng rồi mà còn hút thuốc?” Cô Thu liếc mắt.

Lão Yên cười ha hả, nói cũng không có cách nào khác, chỉ cần hút một hơi là được rồi.

Tuy nói như vậy nhưng ông ấy vẫn dập tắt điếu thuốc trên tay, sau đó nhìn về phía bộ trưởng Hầu: "Bộ trưởng, sao ngài lại làm như vậy? Cho dù Tĩnh Sinh không thể sống được, cũng không thể mang cậu ta về Yến Kinh được, nhưng ngài cũng đâu nhất thiết phải để cậu ta ở trong đường hầm đó.

Căn bệnh này tôi đã từng nghe nói qua, mặc dù không thể chữa khỏi nhưng vẫn có những nơi chuyên môn điều trị cho những đứa trẻ như vậy. Dù sao cũng tốt hơn là để cậu ta ở trong đường hầm.”

“Lão Yên, ông sai rồi.” Bộ trưởng Hầu vẫn dõi mắt vào Tĩnh Sinh.

Ông ấy nói nếu là tôi hỏi thì ông ấy còn có thể hiểu được, nhưng ông ấy lại không thể hiểu được sao những lời này lại phát ra từ trong miệng của lão Yên. Bởi vì những người có chút kinh nghiệm sống sẽ rất rõ, những nơi thu nhận trẻ em như vậy đều được chia thành từng nhóm.

Một đứa trẻ như Tĩnh Sinh, ở trong mắt của mọi người chẳng khác gì một con quái vật, điều đó sẽ chỉ khiến anh ta càng phải chịu thêm tủi nhục.

"Ông nhìn xem, hiện tại không phải rất tốt sao? Ít nhất là dựa vào sự căm hận tôi, cậu ta còn có thể sống đến ngày hôm nay."

Bộ trưởng Hầu vừa nói xong, Quỷ Anh đột nhiên động đậy, nó nhảy lên và nhắm thẳng về phía Tĩnh Sinh.

****

Cũng không biết Tĩnh Sinh đang làm gì, nhưng rõ ràng là anh ta có chút sững sờ, bởi vì Quỷ Anh đã trực tiếp bổ nhào vào người anh ta.

Hầu Chanh Chanh đang muốn xông tới, nhưng đã bị bộ trưởng Hầu ngăn lại.

“Cha, buông ra!” Hầu Chanh Chanh vừa giận vừa lo lắng.

Bộ trưởng Hầu nhìn chằm chằm vào cô ấy, nói: “Cậu ta không phải là anh trai của con, cho nên con không cần phải hi sinh gì cho cậu ta.”

Hầu Chanh Chanh cười lạnh nói: "Anh ấy hiện tại là thành viên của 701. Chúng con là đồng đội của nhau, một khi anh ấy gặp nạn thì con phải đến chi viện cho anh ấy rồi."

Bộ trưởng Hầu thở dài, nhưng vẫn giữ chặt cánh tay của Hầu Chanh Chanh, nói cô ấy cứ yên tâm, con Quỷ Anh này là chuẩn bị cho Tĩnh Sinh. Anh ta chắc chắn có năng lực xử lý nó.

Hầu Chanh Chanh lập tức sửng sốt, hỏi: “Sao cha lại nói Quỷ Anh này là chuẩn bị cho Tĩnh Sinh?”

Tôi cũng cảm thấy hoang mang. Sự xuất hiện của Bộ trưởng Hầu đã không bình thường rồi, lời này càng làm tôi cảm thấy rợn tóc gáy.