Chương 1170 Thần Kiếm Thái A
“Làm sao bây giờ?” Nha Tử dùng khẩu hình miệng ra hiệu.
Toản Địa Thử làm một cái động tác tay ra hiệu cho anh ta yên tâm đừng vội, sau đó mới hỏi Hầu Chanh Chanh có thấy nơi cô ấy muốn đi có vật gì lạ hay không.
“Vật lạ à?” Giọng Hầu Chanh Chanh thoáng có chút nghi ngờ truyền tới, đáp ngược lại không có gì lạ, duy nhất chỉ có cái cầu thang mà cô ấy định đi lên thật giống như hơi vặn vẹo, có lẽ chỉ là do niên đại quá xa xưa.
Toản Địa Thử cười, bảo không phải như vậy, chẳng qua là do thị giác có vấn đề mà thôi.
Hầu Chanh Chanh cũng đã sáng tỏ, hỏi Toản Địa Thử nên làm gì.
Toản Địa Thử suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ cô nhắm mắt lại, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần để ý đi lên phía trước, lúc đi không được thì tùy ý đổi phương hướng, cứ liên tục như vậy thử xem.”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Hầu Chanh Chanh nghe xong cũng cười khổ nói: “Thế này còn không phải coi tôi là chuột bạch nhỏ làm thí nghiệm sao?”
“Không còn cách nào, đành phải như vậy thôi! Tiểu Chanh, cô phải đi ra, loại mê trận ở trong tầng hầm này là thứ nguy hiểm nhất.” Giọng Toản Địa Thử hơi nghiêm túc lên.
Tôi khó hiểu nhìn sang Toản Địa Thử, nhưng rõ ràng ông ấy không có thời gian giải thích với tôi. Nha Tử dùng tay ra hiệu cho tôi, bảo đợi lát nữa lúc mọi người tập hợp lại chung một chỗ rồi nói sau.
Thỉnh thoảng giọng của Hầu Chanh Chanh từ trong bộ đàm truyền tới, Toản Địa Thử cũng trả lời lại rất ít, cho dù trả lời lại thì cũng chỉ là một chữ đơn giản. Ví dụ như những chữ kiểu ừ, được.
Đoán chắc cũng là sợ làm rối nhịp điệu của Hầu Chanh Chanh.
Hầu Chanh Chanh tương đối ổn, mặc dù cô ấy liên tục đi tới cũng sẽ bị chặn lại, nhưng chúng tôi căn cứ vào giọng nói của cô ấy cũng nghe ra được không xảy ra chuyện gì khác thường. Thậm chí cô ấy còn có thể nói đùa đôi câu với chúng tôi.
“Cô ấy có thể đi ra được không?” Tôi hơi lo lắng, nhỏ giọng hỏi.
Toản Địa Thử còn căng thẳng hơn cả tôi, nắm đấm của ông ấy gắt gao siết chặt, khác hẳn cảm giác hướng dẫn tôi và Nha Tử mới vừa rồi.
Tôi hỏi ông ấy làm sao vậy nhưng ông ấy lại lắc đầu, bảo: “Trước hết đừng nói chuyện, đợi Chanh Chanh ra rồi hẵng nói.”
Có điều lúc ông ấy nói đến mấy chữ Hầu Chanh Chanh đi ra, tôi rõ ràng cảm giác được ông ấy dường như hơi không xác định. Đương nhiên tôi cũng không có để tâm, dưới tình huống này thì cho dù Hầu Chanh Chanh đi ra được cũng không chắc có thể gặp được chúng tôi. Nhưng tôi cảm thấy lạ là, với người chững chạc như Toản Địa Thử thì lẽ ra không nên có biểu hiện rõ ràng như vậy mới đúng.
Một phút, hai phút… thời gian chậm rãi trôi qua. Tôi và Nha Tử đều nhìn ra được sự thay đổi càng ngày càng căng thẳng hơn của Toản Địa Thử, thậm chí ngay cả giọng trả lời Hầu Chanh Chanh cũng hơi run run.
Cuối cùng, giọng điệu của Hầu Chanh Chanh giống như là đang nói giỡn truyền tới: “Có phải tôi không đi ra được không?”
“Không phải, cô thử lại lần nữa đi!” Toản Địa Thử hét lên một tiếng.
Hầu Chanh Chanh lại lần nữa cười cười: “Nói cho tôi biết đi, tôi đã cảm giác được rồi, tôi có đi cách nào cũng không đi ra được. Tiền bối, nếu như tôi thật sự không đi ra ngoài được thì ông hãy nói với cha tôi, thật ra thì tôi cũng không trách ông ấy.”
Loại lời thoại không rõ ràng này khiến cho Toản Địa Thử đen mặt. Ông ấy quay đầu lại nhìn chúng tôi một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Hai người các cậu đứng yên ở đây, bất luận nhìn thấy cái gì cũng không được phép di chuyển một bước, rõ chưa?”
“Rõ rồi rõ rồi, vậy lỡ như tiền bối ông tìm chúng tôi thì sao?” Tôi gãi gãi đầu.
Toản Địa Thử hít vào một hơi rồi trả lời: “Tôi tìm các cậu sẽ dùng ám hiệu đặc biệt của 701, ám hiệu cầu cứu.”
Cầu cứu…
Tôi nhìn ông ấy, còn chưa kịp hỏi cái gì thì ông ấy cũng đã rời đi. Nha Tử kéo tôi ngồi xuống trên bậc thang, bảo: “Nếu ông ấy đã nói như vậy thì chắc chắn là đã xảy ra biến cố gì đó rồi, chúng ta cứ ở chỗ này đợi một lát là được.”
Tôi khẽ gật đầu, cũng không phải tôi không sẵn lòng chờ, mà là cảm giác lúc này rất lạ… nhìn vào thì không hề có nguy hiểm gì nhưng trên thực thế lại bốn bề nguy cơ.
Nếu như không phải tôi vừa tận mắt chứng kiến Toản Địa Thử hướng dẫn cho Nha Tử đi tới thì tôi hoàn toàn không thể tin được sẽ có chuyện như vậy.
“Trường An, không phải cậu đang tò mò về cái cơ quan này sao?” Nha Tử nhẹ giọng hỏi.
Tôi gật đầu một cái, đúng vậy, tôi rất tò mò.
Nha Tử thở dài đề xuất: “Bây giờ không có việc gì, hoàn cảnh yên tĩnh như vậy cũng khiến tâm trạng tôi hoảng loạn, không bằng tôi và cậu nói chuyện một chút có được không?”
“Được.” Mặc dù tầm mắt tôi đang chăm chú nhìn ra đằng trước nhưng trên thực tế lại không hề có bất kỳ tiêu cự gì, trong tình huống này không nói gì đó đúng là rất dễ hốt hoảng.
Nha Tử lại lần nữa thở dài: “Chỉ có cô Tứ mới có thể hóa giải cái cơ quan này.”
Cái gì?
Tôi khiếp sợ nhìn anh ta, còn chưa bắt đầu giải thích đã tung ra quả bom nặng ký này. Cô Tứ cũng không có ở đây, nếu như chỉ có mỗi cô Tứ mới có thể giải, vậy chúng tôi phải làm sao đây?
****
Nha Tử lắc đầu, lần nữa tự bác bỏ lời mình: “Không, hoặc cũng có thể là Diêm La Vương, hai người họ đều từ trong này đi ra ngoài, chắc là đều biết chứ nhỉ?”