Chương 1171 Thần Kiếm Thái A
Tôi nhớ đến xuất thân của cô Tứ, lại âm thầm kiềm chế một phen, ra hiệu cho Nha Tử nói thẳng chuyện cơ quan, đừng nhắc đến hai người bọn họ nữa. Một người thì không có mặt ở đây, một người thì hận không thể chơi chết chúng tôi, sao có thể giúp chúng tôi kiếm cơ quan gì đó được chứ?
Nha Tử lại không thuận theo tôi: “Nếu nói muốn hiểu rõ về cái cơ quan này thì nhất định phải nhắc tới hai người họ.”
“Tại sao?” Giọng điệu tôi không phải rất dễ chịu.
Nha Tử cười ha ha: “Tại sao hả? Đương nhiên là vì cơ quan này rất có thể chính là lấy ra từ tay cô Tứ và Diêm La Vương rồi.”
Tôi càng giật mình hơn, vừa định hỏi cái gì thì Nha Tử đã mở miệng: “Không thì chúng tôi biết thông tin về những cơ quan này từ đâu đây?”
Đúng vậy, tôi chỉ cảm thấy đầu óc không đủ dùng.
Giọng nói của Nha Tử giống như là từ phương xa thổi đến, anh ta nói lúc tôi còn chưa vào 701, có một khoảng thời gian cô Tứ đột nhiên từ bên ngoài trở về. Cô Tứ tập hợp tất cả cao thủ của 701 lại, bảo chúng tôi ghi nhớ một loại cơ quan.
Nhưng lúc đó cô Tứ vô cùng gấp gáp, ngay cả giải thích cũng không rõ ràng, người chỉ nhanh chóng giải thích một lần sau đó lại vội vàng rời đi, đợi đến khi cô ấy trở lại lần nữa thì chuyện này cứ như là chưa từng xảy ra vậy.
Khi đó cô Tứ cũng không tiếp xúc nhiều với thành viên của 701 nên chỉ có lão Yên mới dám hỏi. Nhưng sau khi lão Yên hỏi xong, cô Tứ vẫn không hề có ý muốn nhắc lại lần nữa, chúng tôi cũng đành coi như thôi.
Lúc ấy cứ tưởng rằng chuyện này sẽ trôi qua như thế, có thể chỉ là cô Tứ nhất thời hứng thú mà thôi.
Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ cô Tứ đã sớm lường trước được sẽ có một ngày chúng tôi đi đến nơi này, cũng biết chúng tôi sẽ gặp phải cơ quan dạng này. Nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, cô ấy không thể nói thẳng câu trả lời cho chúng tôi biết mà chỉ có thể dùng cách thức vội vàng như vậy nói cho chúng tôi một số bí quyết.
“Buồn cười chính là, ngay cả tôi tự xưng là xem qua không quên cũng không thể nhớ nổi lúc đó cô Tứ đến cùng đã nói những gì, thậm chí tôi chỉ nhớ có một cái cơ quan như vậy tồn tại…” Nha Tử cười khổ lắc đầu một cái.
Lúc vừa mới vào tầng hầm anh ta đã nhớ lại, nhưng không có tác dụng gì. Anh ta hoàn toàn không biết nên phá giải như thế nào. Cho dù có tập hợp hết tất cả mọi người chúng tôi lại cùng một chỗ, có thể đi ra ngoài hay không cũng là một ẩn số.
Tôi nghe mà nhức đầu: “Đây rốt cuộc là cái cơ quan gì?”
“Nực cười nhất chính là ở chỗ này.” Nha Tử nở nụ cười tự giễu: “Đây cơ bản không phải cơ quan.”
Cái gì? Không phải cơ quan?
Cái này sợ rằng không phải đang nói đùa đó chứ.
Nha Tử khẽ lắc đầu, bảo anh ta cũng không có nói đùa. Đây rõ ràng cũng không phải là cái cơ quan gì, chỉ là một loại cách thức cúng tế mà thôi.
Tần Thủy Hoàng không có khả năng luôn luôn ở khu tế đàn. Ông ấy là hoàng đế, chỉ là thỉnh thoảng có lúc cần thiết phải tiến hành tổ chức một buổi cúng tế mà thôi, người sử dụng khu tế đàn nhiều khi đều là Đại Tế Ti.
Đại Tế Ti…Tôi nghe từng cái từ ngữ không quá dễ hiểu này, chỉ cảm thấy nhức cả đầu. Nhưng mà tôi vẫn nhẫn nhịn kiên nhẫn nghe tiếp, bởi vì cái này có liên quan tới cô Tứ.
Bởi vì Nha Tử nói rằng, theo nhóm lão Yên đoán thì cô Tứ đang trong quá trình thử thuốc nên phải tiếp xúc với Đại Tế Ti này, bằng không cũng sẽ không hiểu biết nhiều như vậy.
Chức trách chính của Đại Tế Ti chính là cầu nguyện mưa thuận gió hòa. Về phần bản lĩnh rốt cuộc ra sao cũng không có ai biết, thậm chí cũng không có ai biết ông ấy đến cùng là ai. Bởi vì ông ấy bất kể là vào ban ngày hay ban đêm đều đeo một cái mạng che mặt.
Dã sử ghi chép, không được sự đồng ý của Đại Tế Ti thì người sống không thể tiến vào khu tế đàn, bằng không sẽ bị vây nhốt trong khu tế đàn.
Không có bất kỳ lý do nào, thế nên mới có người đồn, nói đây là do tế đàn đã nhận chủ, nếu có người sống đi vào thì khu tế đàn sẽ trực tiếp nhốt người ở bên trong.
“Nói bậy!” Tôi cũng không tin, một tòa kiến trúc mà thôi, bộ thành tinh hay sao?
Nha Tử nói anh ta cũng không tin, nhưng anh ta biết được một chuyện, là chuyện mà cô Tứ đã từng nói.
“Chuyện gì?” Tôi gấp không kịp chờ hỏi.
Nha Tử nhìn tôi, chầm chậm thở ra một hơi: “Nếu gặp phải cơ quan này thì phải dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài, nếu như không ra được… thì chỉ có thể chờ đợi.”
Tôi hỏi anh ta là chờ cái gì?
Nha Tử cười khẽ lắc đầu nói: “Cô Tứ chưa nói, bây giờ tôi nhớ lại vẻ mặt của cô ấy, chỉ cảm giác lúc đó cô ấy chắc ăn là do thời gian không kịp nên mới không có nói cho chúng tôi biết những chuyện khác.”
Tôi không biết phải nói gì, chỉ nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Nha Tử. Anh ta nhìn tôi một chút, bảo tôi có lời cứ việc nói.
“Nha Tử, anh nói hơn nửa ngày rồi, cơ quan này rốt cuộc là thứ đồ chơi quỷ quái gì cũng chưa nói rõ đó.” Tôi lên tiếng phàn nàn.
Ban đầu trong đầu tôi còn có chút suy đoán, bây giờ được anh ta kể lại một phen như vậy lại càng rối hơn. Ngoại trừ được biết cơ quan này có thể có liên quan đến cô Tứ ra thì thông tin gì cũng không lấy được, thậm chí còn sinh ra một đống vấn đề mới.