← Quay lại trang sách

Chương 1172 Thần Kiếm Thái A

Nha Tử tỏ vẻ vô tội nói không còn cách nào, tất cả tin tức liên quan tới cái này cứ rối tung rối mù, anh ta muốn biểu đạt rõ ra cũng không làm được.

Bả vai tôi trĩu xuống, dán mắt nhìn vào địa phương Toản Địa Thử biến mất không thấy, nói: “Nếu như cô Tứ tới đây thì hay rồi, cô ấy luôn luôn có thể giải quyết mọi vấn đề khó khăn của 701.”

Nha Tử liếc bằng nửa con mắt, phê bình: “Cậu không thể làm như vậy được, chẳng lẽ cậu không biết cô Tứ chỉ là một cô gái thôi sao, vậy mà cậu còn lần nào cũng trông cậy vào người ta cứu cậu?”

Tôi cười hì hì, không có trả lời câu hỏi này của anh ta mà chỉ hỏi anh ta: “Bây giờ việc chúng ta có thể làm không phải chỉ có chờ thôi sao?”

“Nếu như tiền bối Toản Địa Thử chậm chạp không quay lại, sợ là việc chúng ta có thể làm thật sự chỉ có chờ mà thôi.” Cuối cùng Nha Tử nặng nề thở dài, nói anh ta hoàn toàn không biết nơi này, nếu như biết thì lúc đám lão Yên đi vào đã nhắc nhở mọi người rồi.

Tôi biết điều này không thể trách anh ta được, lúc mà tôi còn chưa có vào 701, có làm sao cũng phải là mấy năm trước, một câu vội vàng như vậy anh ta không nhớ được cũng bình thường thôi. Hơn nữa theo miêu tả của anh ta thì cô Tứ cũng không có miêu tả rõ ràng.

“Trường An, cậu nói cho tôi nghe đi, bây giờ não của tôi đã rối thành một nùi rồi.” Giọng Nha Tử có vẻ hơi bất lực. Lúc này tôi mới chú ý tới một chuyện tương đối quan trọng, rất có khả năng người không ra được là Hầu Chanh Chanh, bởi vậy nên giải thích của Nha Tử mới có thể rối loạn như vậy chăng?

Bằng không thì với bộ não siêu mạnh mẽ của anh ta, cho dù cô Tứ nói không đủ rõ ràng thì anh ta cũng không đến nổi tự thuật thành như vậy.

Tôi vỗ nhẹ lên bả vai anh ta an ủi, hỏi anh có muốn nghe chuyện thuở bé của tôi hay không.

Nha Tử đương nhiên không từ chối, bây giờ sợ rằng anh ta chỉ cần bên tai có chút âm thanh là được.

Tôi không phải rất muốn nhớ lại đoạn ký ức khi còn bé đó, nhưng mà vì Nha Tử tôi vẫn cố hết sức kể lại đoạn từng trải ấy, kể đến phấn khích.

Nha Tử quả nhiên nghe đến nhập thần, anh ta nghe đến cuối cùng mới chậm rãi lắc đầu: “Trường An, xem ra khi còn bé cậu sống cũng không dễ dàng.”

Thật ra thì rất tốt.

Tôi thầm nhủ trong lòng, bất luận là cha hay là đại đội trưởng Trần, cho đến lão Yên gặp được hiện tại, bọn họ đều đối đãi tôi rất tốt. Hai người sau thậm chí còn bù đắp vào chỗ trống sau khi cha qua đời, điều duy nhất không tốt chính là bọn họ đều ra đi quá sớm…

“Nha Tử, thế nên mới nói, bất kể ra sao chúng ta đều phải sống sót, cho dù là vì những người quan tâm chúng ta đó thì cũng phải sống sót.” Tôi quay đầu lại nhìn Nha Tử.

Nha Tử nặng nề gật đầu một cái: “Đúng vậy, cái mà chúng ta đang gánh vác cũng không phải là sinh mạng của một người!”

“Nói không sai.” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền tới: “Sinh mạng mà các người gánh vác trên lưng thật sự không chỉ một cái.”

Tôi và Nha Tử trong nháy mắt ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy cô Tứ mặc một bộ đồ trắng không biết đã đứng ở trước mặt chúng tôi từ lúc nào, đang nhìn chúng tôi bằng vẻ mặt hờ hững.

Không, không phải cô Tứ!

Mặc dù người này cũng mặc một bộ đồ trắng, nét mặt cũng rất lạnh lùng, nhưng người này không phải cô Tứ…

“Diêm La Vương…” Tôi gọi thầm trong lòng, thế nhưng ngoài mặt tôi và Nha Tử ai cũng không dám cử động.

Mặc dù từ đầu đến cuối cô Tứ ở trước mặt Diêm La Vương luôn kém một bậc, nhưng ở trước mặt chúng tôi, Diêm La Vương và cô Tứ cũng không khác nhau bao nhiêu, đều là tồn tại vô địch không thể chiến nổi một trận.

Tay của Nha Tử vẽ thoáng qua sau lưng tôi, anh ta đang hỏi tôi làm sao bây giờ.

Tôi cười khổ một tiếng, có thể làm sao bây giờ?

Cho dù chúng tôi dốc hết sức lực thì cũng không không phải là đối thủ của anh ta, chỉ đơn giản là đợi xem Diêm La Vương cuối cùng có ý gì mà thôi.

Diêm La Vương cũng không có đợi lâu, anh ta chỉ hơi liếc xéo tôi, sau đó âm trầm hỏi: “Nhóc con, cậu nhìn trúng cô Tứ rồi sao?”

****

Tôi chưa có trả lời lại anh ta, anh ta và cô Tứ cùng nhau từ Tần cung đi ra, thân thế lại giống nhau như vậy. Mặc kệ cô Tứ nghĩ gì, tôi đều có thể đoán được gút mắc giữa bọn họ đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy.

Bất kể có tình yêu nam nữ hay không thì gút mắc giữa bọn họ cũng không phải chỉ một hai câu là có thể nói rõ được.

Diêm La Vương hừ lạnh một tiếng, nói: “Không nói tôi cũng biết, mới vừa rồi trong nháy mắt cậu trông thấy tôi, có phải đã ngộ nhận tôi là cô ấy hay không?”

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Tôi nhíu mày, lão Yên nói Diêm La Vương động tay động chân ở trên người tôi là vì muốn dụ cô Tứ đi ra. Tôi không biết vì sao ông ấy lại có thể có loại suy nghĩ kiểu này, nhưng nếu là thật thì ít nhất tôi sẽ không gặp phải nguy hiểm trong thời gian ngắn.

Cô Tứ còn chưa tới, anh ta suy cho cùng cũng không đến nỗi giết tôi đâu nhỉ?

Thế nên tôi cũng có một chút lòng tin, ít nhất thua người không thua trận, tôi và Nha Tử hai người cũng không thể bị anh ta hù một câu đã sợ không dám lên tiếng.