← Quay lại trang sách

Chương 1173 Thần Kiếm Thái A

Diêm La Vương bật cười, khí tức nham hiểm trên người anh ta càng ngày càng nặng, nhưng nụ cười này lại làm giảm bớt không ít, thấp thoáng có bóng dáng của vị quan võ nho nhã năm đó.

Nhắc đến mới nói, anh ta và cô Tứ đều là nghiệt mà Tần Thủy Hoàng tạo ra, trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, cũng không biết hai người bọn họ làm cách nào đi đến tận bây giờ, giữa hai người đã từng kinh qua chuyện gì mới biến thành dáng vẻ như hiện tại?

Anh ta vừa cười lên, tôi ngược lại hơi mềm lòng, nhưng trên mặt không hề thể hiện ra. Dù sao người mà anh ta cần cảm thông cũng không phải là tôi.

“Lưu Trường An, cậu cho rằng cậu và cô Tứ có thể sống chung với nhau được sao?” Diêm La Vương nhìn tôi hỏi: “Cậu chắc chắn đã biết thân phận của cô Tứ, cô ấy đến cùng là ai, cậu có thể sống chung với cô ấy được không, trong lòng cũng đã có cân nhắc cả rồi đúng không?”

Tôi cũng cười nhạt: “Sao hả, tôi không thể, anh thì có thể à?”

Anh ta luôn truy hỏi tôi về vấn đề này, cho dù tôi có là đồ đần đi nữa thì giờ phút này cũng có thể nghe hiểu. Có thể lão Yên chỉ đoán đúng được phân nửa. Diêm La Vương quả thật có ý định lợi dụng tôi dụ cô Tứ tới, nhưng anh ta cũng có ý định đơn thuần là tra tấn tôi.

Hoặc là ý định phía sau mạnh hơn.

Dù sao suy cho cùng tôi có thể dụ cô Tứ ra được hay không vẫn còn là một ẩn số.

Việc anh ta cũng thích cô Tứ với tôi mà nói không hề nằm ngoài dự liệu, dù sao hai người bọn họ trong thời gian dài như vậy có thể nói là tồn tại sống nương tựa lẫn nhau. Cô Tứ ưu tú như vậy, Diêm La Vương thích cô ấy cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

Không, có lẽ anh ta thích cô Tứ sớm hơn tôi, chỉ là không hiểu sao thái độ của cô Tứ đối xử với anh ta lại kém hơn tôi.

Vẻ mặt Diêm La Vương hơi biến đổi, nhưng anh ta ngay lập tức khôi phục lại, cắn răng nói: “Nhóc con, tình cảm giữa tôi và cô ấy là thứ mà cậu mãi mãi đều không thể bì được, cậu có tin không? Bất luận thế nào cô ấy đều sẽ không giết tôi, nhưng với cậu thì… cô ấy chưa chắc.”

“Ha?” Tôi cũng cười khẩy một tiếng: “Anh nói không sai, có lẽ cô ấy sẽ không giết anh, nhưng thế thì có lợi ích gì đâu, giữa hai người cũng sẽ không thể tiến gần nhau hơn được bước nào, nhận thấy giữa tôi và cô Tứ vẫn có khả năng hơn nhỉ.”

Thái độ của cô Tứ với anh ta ngay cả tôi cũng có thể nhìn ra, mặc kệ là vì cái gì, tóm lại cô Tứ đã vạch rõ giới hạn với anh ta. Thậm chí cô Tứ vẫn luôn hy vọng Diêm La Vương ở lại một nơi nào đó đừng nên xuất hiện trong nhân thế.

Ánh mắt Diêm La Vương giống như thanh kiếm sắc bén nhìn tôi lom lom, thật lâu đều không nói gì.

Anh ta không lên tiếng thì tôi đương nhiên sẽ không chủ động khiêu khích, chỉ là tâm trạng thì vẫn đang lặng lẽ sốt ruột. Mục đích anh ta đến đây là gì, anh ta nói trên lưng chúng tôi gánh vác không chỉ có một cái mạng lại là ý gì?

Tóm lại anh ta đã bắt đầu nghe lén nội dung nói chuyện phiếm của tôi và Nha Tử từ lúc nào?

Anh ta xuất quỷ nhập thần, nếu như muốn lấy mạng của chúng tôi thì tôi và Nha Tử đã sớm nằm ngay đơ tại chỗ rồi. Thế nên tôi không hề nghi ngờ anh ta đến tìm chúng tôi là có mục đích khác, chỉ là trong lúc nhất thời chưa nhớ ra mà thôi.

“Trường An, chắc chắn là cô Tứ cũng đang ở đây.” Nha Tử đột nhiên mở miệng nói.

Tôi khiếp sợ nhìn anh ta, không thể tưởng tượng nổi hỏi anh ta: “Sao có thể được?”

Nhưng Nha Tử lại gật nhẹ đầu, giọng nói ra cực nhẹ, bảo không phải là không có khả năng. Nếu như Diêm La Vương muốn lấy mạng của chúng ta thì cả đội ngũ chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của anh ta. Trước đó anh ta không hiện thân, lại vào lúc này xuất hiện đương nhiên là vì nguyên nhân quan trọng nào đó.

Tôi không biết có nên tin Nha Tử hay không, bởi vì cô Tứ đã mất tích rất lâu rồi, lẽ nào cô ấy thật sự cũng đang ở trong cung A Phòng này?

Nha Tử lại cho rằng không có gì là không thể, bởi vì dù sao cô Tứ cũng xuất thân từ cung A Phòng, quay trở về cũng bình thường thôi. Huống chi trước đây cô ấy đã từng nói phải giải quyết ân oán giữa cô ấy và Diêm La Vương.

“Nhóc con, cậu đang nói gì đó?” Diêm La Vương đột nhiên mở miệng.

Nha Tử cười hì hì đáp: “Không có nói gì, chỉ là đang xem thử khi nào cứu binh của chúng tôi mới đến thôi, anh không cần phải căng thẳng đâu.”

Anh ta vừa nói như vậy xong tôi bỗng phát hiện ra một vấn đề, chính là những lời thì thầm của Nha Tử mới vừa rồi hoàn toàn không hề kiêng kỵ Diêm La Vương, cứ như là cố ý nói cho anh ta nghe vậy.

Bây giờ nghe giọng điệu này của Nha Tử đúng là như vậy thật, tôi khẽ kéo tay áo Nha Tử: “Tên Diêm La Vương này nắng mưa thất thường, nếu có thể tuyệt đối đừng chọc giận anh ta!”

Mặc dù chúng tôi không sợ chết, nhưng chết ở trong tay Diêm La Vương ngược lại một chút ý nghĩa cũng không có.

Lạ là sau khi Diêm La Vương nghe lời khiêu khích của Nha Tử xong, ngoài việc ban đầu hơi tức giận ra, sau đó cảm xúc đã dịu xuống một cách nhanh chóng. Anh ta lẩm bẩm câu gì đấy, nghe giống như là: “Cũng tốt, ít nhất cô ấy sẽ đến giải quyết đoạn ân oán kia, mà không phải là tránh né tôi như tránh rắn rết.”