Chương 1174 Thần Kiếm Thái A
Tôi nghe ý tứ này của anh ta, thì ra đã đến nước bất kể thế nào cũng phải gặp mặt cô Tứ rồi cơ à?
Cũng không kém tôi bao nhiêu…
Tôi thở dài, từ phương diện này xem ra tôi và anh ta ngược lại là đồng bệnh tương liên.
Nha Tử ngẩn người, đoán chừng cũng không ngờ Diêm La Vương lại có thái độ như vậy, một hồi lâu sau anh ta đột nhiên bật cười: “Tôi nói này, anh đã muốn gặp cô Tứ thì so đo với chúng tôi làm gì hả, cô Tứ cũng không phải người chúng tôi muốn gặp là có thể gặp, lẽ nào anh không biết?”
Diêm La Vương nhìn thoáng qua Nha Tử, khinh thường chỉ rõ: “Cậu đương nhiên không gặp được, nhưng cái kẻ bên cạnh cậu này, còn chưa chắc.”
Tôi thoáng cái đần ra, kẻ mà anh ta đang nói là tôi đúng không?
Có thể đoán được, có thể cô Tứ hơi đặc biệt chú ý đến tôi, nhưng cũng không phải loại quan hệ đó, không thể nào vì tôi mà cố ý hiện thân được.
Diêm La Vương nhìn tôi một chút, hỏi ra cái nghi vấn vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng tôi: “Có phải cậu rất muốn biết không, vì sao cô Tứ lại chú ý đến cậu như vậy?”
Tôi nhìn anh ta không nói gì. Anh ta đã đưa ra vấn đề này thì chính là đang định nói cho tôi biết câu trả lời, nhưng mà câu trả lời biết được thông qua miệng anh ta, sợ rằng không phải là thứ mà tôi vẫn luôn ảo tưởng đó.
Tuy rằng về mặt lý trí tôi biết sự chú ý của cô Tứ dành cho tôi không phải là vì tình yêu nam nữ, nhưng khó tránh khỏi sẽ hơi ảo tưởng. Bây giờ tôi nghe Diêm La Vương nhắc đến cái đề tài này, cảm thấy đáp án có thể sẽ làm tôi tổn thương.
Diêm La Vương mỉm cười: “Bởi vì hình xăm Cửu Long trên người cậu.”
Hả?
Tôi nhìn Diêm La Vương một lát, chỉ cảm thấy quái lạ. Lý do này mặc dù không phải tình yêu nam nữ, nhưng trên thực tế nghe vào cũng không phải khó tiếp thu như vậy.
Diêm La Vương từ từ đi tới gần tôi. Tôi đang cầm súng trong tay, nhưng cũng không biết súng này có tác dụng với anh ta hay không, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đã sắp sửa ướt đẫm mồ hôi.
“Các cậu không cần phải đề phòng đâu, nếu như tôi muốn lấy mạng các cậu, một cây súng lục có ích gì đâu chứ?” Anh ta nhẹ nhàng cười nói.
Nụ cười này đã khiến cho khí tức u ám trên người anh ta lần nữa tán đi rất nhiều, khiến cho tôi phải nghi ngờ rốt cuộc anh ta đến là để làm gì.
Anh ta chầm chậm đi tới gần chúng tôi, chỉ dừng lại ở khoảng cách hơn một mét. Anh ta chỉ chỉ vào cổ tôi nói: “Nhóc con, không cần có lòng phòng bị tôi nặng như vậy đâu, viên ngọc Huyền Thiên kia vẫn là tôi lấy giúp cậu đấy, thứ đồ chơi này cũng đã cứu cậu một mạng, không phải sao?”
Nhắc tới ngọc Huyền Thiên tôi lại tức lên, anh ta thế kia là đang cứu tôi hả?
“Anh đã thả thứ gì đó lên trên người tôi đúng không?” Tôi vặn hỏi.
Diêm La Vương khoát tay áo, nói: “Không cần phải gấp, trước tiên tôi kể chuyện xưa của cô Tứ cho cậu nhé.”
Tôi gật đâu với anh ta, không nói gì thêm nữa mà làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Anh ta cũng không có thừa nước đục thả câu, thủ thỉ kể lại: “Thật ra thì từ lúc vừa mới bắt đầu cô ấy đã không thể tách rời Hắc Linh Tinh Quan. Năm đó Tinh Quan Yếu Quyết thực ra là thứ thuộc về hai chúng tôi bảo quản. Đáng tiếc, cô ấy vẫn luôn cho rằng tôi có lòng dạ bất chính, đã định một mình bảo quản quyển sách này, cuối cùng thì tìm được cậu.”
Tôi yên lặng lắng nghe, cũng không nói gì. Tôi biết anh ta tất nhiên còn có phần sau nữa.
Quả nhiên, tôi rốt cuộc đã nghe được cội nguồn của nhà họ Lưu chúng tôi và cô Tứ từ trong miệng anh ta!
****
Quan hệ giữa nhà họ Lưu và cô Tứ cùng quan hệ giữa cô Tứ và 701 hiện tại có chút tương tự, khác biệt duy nhất chính là nhà họ Lưu là trộm mộ còn 701 lại là bảo vệ báu vật.
Thế nên mới nói, ban đầu cô Tứ là được nhà họ Lưu mời ở bên ngoài tới giúp đỡ đổ đấu mà thôi.
Hắc Linh Tinh Quan và cô Tứ kết hợp lại có thể nói là đánh đâu thắng đó, rất nhiều ngôi mộ lớn được phát hiện ở trong tay bọn họ, sau đó bị cướp không còn một mống.
Nhưng vạn vật đều là tương sinh tương khắc, cuối cùng Hắc Linh Tinh Quan đã gặp phải khắc tinh. Cái khắc tinh này đương nhiên là những thứ mà mấy môn phái trộm mộ lớn diễn sinh ra.
Tuy nói Hắc Linh Tinh Quan đơn độc đối diện với bất kỳ môn phái nào cũng đều không sợ, nhưng điều tồi tệ là tất cả các môn phái đều hợp lại cùng nhau, muốn kéo nhà họ Lưu xuống nước trước rồi nói sau.
Dưới tình huống này, cho dù có cô Tứ thì nhà họ Lưu cũng gặp phải cảnh ngộ dạng như trượt dài xuống vách đá cheo leo. Hơn nữa vào thời điểm đó cô Tử cũng không nhất định phải nâng đỡ nhà họ Lưu, sau khi nhà họ Lưu xuất hiện rất nhiều biến cố, cô ấy đã từ từ sinh lòng thoái ý…
Nhà họ Lưu cũng không có ép buộc cô Tứ, chỉ là vào giây phút sau cùng để cho cô Tứ phát xuống một lời thề: “Phải giữ được “Tinh Quan Yếu Quyết” và huyết mạch của nhà họ Lưu!”
Tôi đột nhiên thông suốt, vì sao cha có thể liên lạc với cô Tứ được, vì sao cô Tứ có thể vì sự sống chết của một đứa nhỏ chín tuổi là tôi mà bôn ba từ Yến Kinh đi đến một thôn quê vắng vẻ.