← Quay lại trang sách

Chương 1175 Thần Kiếm Thái A

Trước kia tôi chỉ cho rằng bởi vì cô ấy là một người nhiệt tình nên mới cứu tôi, nhưng đợi đến sau khi tiếp xúc với cô Tứ rồi tôi mới biết được, cô ấy trước sau đều là một tiên nhân trong trẻo lạnh lùng, không thể nào không có chút nguyên do gì mà đi cứu người.

Bây giờ nhìn lại, liên hệ giữa tôi và cô ấy cùng lắm chỉ có một chút như vậy.

Thảo nào cô ấy lại nhiều lần cứu tôi. Tôi là hậu nhân duy nhất của nhà họ Lưu, cô ấy muốn thực hiện lời thề thì nhất định phải cứu tôi, đoán chừng đây cũng là nguyên nhân Diêm La Vương cho rằng có thể dùng mạng của tôi để ép cô Tứ đi ra.

Tôi hơi thất lạc, nhưng ngay sau đó đột nhiên bật cười. Đây cũng là chuyện tốt, chỉ cần tôi có nguy hiểm đến tính mạng thì cô Tứ ắt sẽ xuất hiện. Thế cũng đã nói rõ đời này tôi chắc chắn vẫn còn gặp lại cô ấy được đúng không?

Dù sao ở đơn vị 701 luôn đi ở trên mũi đao này, tôi thế nào cũng sẽ gặp phải nguy hiểm tính mạng mà nhỉ?

Mặc dù suy nghĩ này hơi ích kỷ, nhưng ít nhất giữa tôi và cô Tứ vẫn có một ít ràng buộc.

“Vậy bây giờ anh định làm gì?” Tôi dùng giọng điệu gần như bình tĩnh hỏi anh ta một câu. Diêm La Vương nói nhiều như vậy, tôi còn chưa biết anh ta muốn làm gì.

Nếu nói là giết tôi thì bây giờ cô Tứ không có ở đây, anh ta giết tôi đoán chắc không hề có tác dụng gì. Vậy chẳng lẽ anh ta đến chỉ là để nói chuyện phiếm với chúng tôi thôi sao?

“Thế sự xoay vần mấy ngàn năm, vậy mà địa vị của tôi ở trong lòng cô ấy còn không bằng một tên nhóc chưa ráo máu đầu. Lưu Trường An, nếu là cậu thì cậu sẽ làm gì?” Giọng điệu Diêm La Vương cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, vẫn ung dung nhìn tôi hỏi.

Tôi thay mình vào vai của anh ta, đột nhiêu hiểu được tâm trạng của anh ta. Nếu như là tôi ở trên vị trí của anh ta thì sợ rằng cũng sẽ không thể làm tốt hơn anh ta được mà có lẽ còn kích động hơn nữa kìa.

Mấy ngàn năm mà vẫn không sánh bằng mấy năm, thật đúng là một loại châm chọc lớn lao.

“Cậu cho rằng tôi không đố kỵ đến mức muốn giết cậu sao?” Diêm La Vương nở nụ cười khó hiểu, tôi nghe mà chỉ cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Diêm La Vương cất giọng nham hiểm: “Nếu không có cô ấy ngăn cản, cậu cho rằng cậu có thể sống đến hôm nay được sao? Cậu cho rằng 701 có thể bảo vệ được cậu sao?”

Tôi biết anh ta đang nói thật, nếu như 701 liều chết chiến một trận thì chắc là cũng có thể bảo vệ được tôi, nhưng dựa vào cái gì đây?

701 cũng không phải nơi giải quyết ân oán cá nhân. Nếu Diêm La Vương tìm tới cửa thì chỉ có thể là tôi đi ra đối mặt, vậy nên nếu anh ta thật muốn lấy mạng tôi thì chỉ có cô Tứ mới có thể đi ra bảo vệ.

Nói cách khác vào lúc tôi không hề hay biết, cô Tứ đã thay tôi chặn lại tiến công của Diêm La Vương không biết bao nhiêu lần rồi.

Thảo nào cô Tứ không cho phép tôi đến gần Diêm La Vương. Mỗi lần Diêm La Vương xuất hiện cô ấy đều bảo chúng tôi rời đi trước. Bởi vì mục tiêu của Diêm La Vương là tôi, cô Tứ cũng không thể nào liên tục che chở cho tôi được.

Diêm La Vương thở dài một tiếng: “Nhưng điều khiến cho tôi không ngờ tới chính là, bây giờ cô ấy ngay cả sống chết của cậu cũng không bận tâm, cứ thế biến mất bặt vô âm tín…”

Tôi cũng không biết phải nên nói gì. Sự biến mất của cô Tứ với tôi mà nói cũng là chuyện bất ngờ. Bởi vì lúc tôi tham gia vào nhiệm vụ cô ấy phần lớn đều có mặt, vậy nên tôi vẫn luôn không có cái loại cảm giác mà đám lão Yên gọi là ‘cô Tứ - thần long thấy đầu không thấy đuôi’ đó.”

Nhưng lần này cô ấy biến mất lại khiến cho tôi nhận thức được, cô Tứ quả thật không giống chúng tôi.

Tôi cười khổ nói: “Vậy nên anh đã nghĩ thông suốt, muốn ép cô Tứ xuất hiện thông qua tôi? Nhưng mà chính anh cũng đã nói rồi đó, cô Tứ đã không còn để ý đến sống chết của tôi nữa, sao sẽ hiện thân nữa đây?”

“Cô ấy sẽ xuất hiện.” Diêm La Vương cười ha ha, trong lòng đã có tính trước đáp.

Đương nhiên tôi không biết tự tin của anh ta từ đâu mà ra, tôi cũng hy vọng cô Tứ có thể xuất hiện. Dù không phải là vì cứu tôi, chỉ cần để cho tôi liếc nhìn cô ấy một chút thôi thì tôi cũng đã thỏa mãn rồi.

Diêm La Vương lần nữa nhích một bước đi tới gần, giơ một ngón tay lên: “Chúng ta cá một lần đi.”

“Cá cái gì?” Tôi có thể cảm giác được mục đích lần này Diêm La Vương đến chính là để nói vụ cá cược này với tôi, vậy nên tôi cũng sảng khoái đồng ý.

Thực ra khó chịu hay sảng khoái đồng ý cũng không có ích gì, anh ta hoàn toàn có thể dùng vũ lực để giải quyết. Anh ta đã lựa chọn thái độ tương đối hòa nhã, tôi bèn dứt khoát biết thời biết thế.

Diêm La Vương nhìn thoáng qua tôi: “Thì cá xem cô Tứ có thể xuất hiện hay không!”

Sau đó anh ta không đợi tôi mở miệng đã nói ngay mình cá rằng cô Tứ sẽ xuất hiện. Tôi cười lạnh một tiếng, nói đây mà coi là cá cái gì, tôi cũng cá rằng cô Tứ sẽ xuất hiện.

Diêm La Vương ồ lên một tiếng, đột nhiên lấn đến gần tôi. Lúc tôi phản ứng lại thì đã bị bóp cổ: “Vậy chúng ta cá, cô ấy có thể cứu được cậu hay không, sao hả?”