← Quay lại trang sách

Chương 1176 Thần Kiếm Thái A

Tôi ngơ ra, Nha Tử ở bên cạnh muốn hành động nhưng đã bị tôi cản lại, lúc này mà cứng chọi cứng với anh ta rõ ràng là không có lý trí.

“Tôi cá cô ấy sẽ không cứu tôi.” Tôi giành mở miệng trước. Diêm La Vương đã nói như vậy, ầm ĩ gây chuyện là bởi vì cô Tứ đã có mặt ở xung quanh rồi, nhưng không hiểu sao tôi lại không cho rằng cô Tứ sẽ xuất hiện. Cô ấy vừa xuất hiện ắt sẽ gặp nguy hiểm!

Không hiểu sao tôi lại xuất hiện loại cảm giác này, nhưng tôi cũng không thể mạo hiểm.

Lần này Diêm La Vương cho tôi cảm giác hơi không thích hợp. Đương nhiên lúc anh ta xuất hiện trong quá khứ đều giống như từ trong Địa Ngục trở về, nhưng lần này lại không phải. Khí tức u ám trên người anh ta đã biến mất rất nhiều, thậm chí khí chất còn trong trẻo lạnh lùng tương tự như cô Tứ, đây là một loại thái độ đối diện với tuyệt cảnh.

Tôi biết thái độ này, vào lúc tôi quyết định đi làm một chuyện rồi chết theo chính là dáng vẻ này, cũng sẽ thu liễm tất cả ưu tư trên người, còn lại chỉ có lãnh đạm.

Diêm La Vương như vậy, nếu nói trong lòng anh ta không có tính toán thì tôi không tin.

Bởi vậy nên tôi không nghĩ cô Tứ sẽ xuất hiện.

“Tiền cược là gì?” Tôi lại hỏi một câu.

Diêm La Vương khẽ cười đáp: “Đương nhiên chính là mạng của cậu rồi.”

Tôi trong chớp mắt cảm giác đã trúng kế, bất kể tôi cá cái gì thì mạng của tôi đều phải đưa ra ngoài. Nhưng mà anh ta thật sự cho rằng mình là Diêm La Vương, ngay cả sống chết của tôi cũng nằm trong tay anh ta ư?

Vậy nên tôi chỉ cười cười, bảo: “Vậy cứ chờ đi, nếu như cô Tứ không xuất hiện, vậy có phải dùng mạng của anh tới bồi thường không?”

“Đương nhiên, nếu lần này cô ấy không xuất hiện thì tôi cũng không cần sống tiếp nữa.” Vẻ mặt Diêm La Vương hơi có vẻ tiêu điều, rất rõ ràng anh ta đã không quan tâm đến sống chết nữa.

Cũng đúng, tồn tại giống như bọn họ đã sớm mất cảm giác với sống chết rồi.

Tôi chỉ cảm giác cái tay trên cổ đột nhiên siết chặt, giọng nói lạnh như băng của Diêm La Vương truyền tới: “Cứ tiếp tục như thế thì không đến một phút cậu sẽ chết, cậu đoán xem, đến cùng cô ấy có xuất hiện hay không?”

Tôi không biết…

Nhưng tôi thật sự không hy vọng cô ấy sẽ xuất hiện.

Cảm giác mà Diêm La Vương tạo cho tôi thật sự là quá kỳ lạ, tôi thật sự không muốn cô ấy xuất hiện.

“Diêm La Vương!”

Đột nhiên, một tiếng rống giận truyền đến. Tôi hao hết sức lực quay đầu lại thì thấy ba người lão Yên, giáo sư Hứa và cả Toản Địa Thử đang từ trên đỉnh chạy xuống tới, đại khái là động tĩnh của chúng tôi ở đây đã kinh động đến bọn họ.

Tôi lắc đầu với bọn họ, bảo bọn họ cứ yên tâm đừng vội.

Nha Tử nhìn thấy giáo sư Hứa rồi mới khẽ thở phào nói: “Thầy, thật may người không sao, bằng không con thật sự không biết phải nên làm gì bây giờ.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lão Yên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nhẹ giọng hỏi.

Nha Tử đáp lại một câu, không thể nói rõ trong hai ba câu được, dù sao yên lặng theo dõi kỳ biến cũng được.

Lão Yên lo lắng nhìn tôi. Bọn họ và Diêm La Vương chỉ cách có ba cái bậc thang nhưng lại không thể đi xuống tiếp nữa. Bởi vì tôi cảm giác được do sự xuất hiện của bọn họ mà cảm xúc của Diêm La Vương đã trở nên bất ổn hơn.

Vậy nên tôi đành phải yêu cầu bọn họ dừng lại, dù sao đối phó với Diêm La Vương cũng không phải nhiều người là được.

Sau khi đám lão Yên không cử động, cảm xúc của Diêm La Vương đã ổn định lại một chút, anh ta cười giễu nói: “Còn có nửa phút.”

****

Tôi nói không ra lời, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, cũng không biết nên nói cái gì, lúc này cũng chỉ đành yên lặng chờ đợi mà thôi.

Nửa phút… tôi cười lên, nếu như cô Tứ không xuất hiện thì nửa phút sau chính là ngày giỗ của tôi. Mà nếu cô Tứ xuất hiện, như vậy thì Diêm La Vương cá thẳng, đó cũng là ngày giỗ của tôi.

Chỉ có thể nói, Diêm La Vương đã quyết tâm muốn giết tôi.

Không, anh ta là quyết tâm muốn giết tôi ở ngay trước mặt cô Tứ!

Nhưng không phải anh ta đã thả đồ vào trong cơ thể của tôi rồi sao? Nếu như cô Tứ không xuất hiện thì một tháng sao còn không phải tử kỳ của tôi ư?

Tôi hơi tò mò, vì sao anh ta lại đột nhiên nóng vội như thế, bây giờ cách một tháng vẫn còn rất nhiều thời gian mà nhỉ?

Nửa phút chẳng mấy chốc đã trôi qua, nhưng cô Tứ vẫn chưa xuất hiện. Tôi thở dài một hơi, đồng thời cũng hơi thất lạc… mặc dù tôi biết tôi không nên có cảm giác thất lạc này nhưng cảm xúc chính là không nhịn được.

“Xem ra cô ấy không muốn cứu cậu rồi.” Giọng điệu Diêm La Vương có vẻ thoải mái, đồng thời còn kèm theo một chút vẻ nham hiểm.

Tôi không biết phải nên nói gì, chính là cảm thấy cảm xúc của anh ta thật giống như đã mất khống chế, trong mỗi câu mỗi chữ hoàn toàn không có logic gì.

Nhưng tôi đã bị ép đến gần chết, hoàn toàn không có tâm tư để lo lắng nhiều. Tôi chỉ khẽ nhìn thoáng qua đám lão Yên, hy vọng sau khi Diêm La Vương giết tôi rồi có thể thả mọi người ra.

“Yên tâm đi, tôi chỉ muốn lấy mạng một mình cậu thôi!” Đến giờ khắc này, Diêm La Vương cũng không còn cố làm ra vẻ huyền bí, chỉ lẳng lặng nói.