Chương 1192 Bảo Vật Đạo Giáo
Tôi không nói gì, chẳng lẽ hành vi này của Xích Mi rất muốn sống à?
Nếu muốn sống thì từ lúc ra tù nên cụp cái đuôi xuống rồi sống đàng hoàng nửa phần đời còn lại, hành động hiện tại chẳng lẽ không phải đang tạo thêm tội danh, trực tiếp tuyên án tử hình sao?
Vậy mới nói, lợi thế mà lão Yên đề cập đến hoàn toàn không tồn tại. Nếu ông ấy đến đó, rất có thể sẽ khiến Xích Mi phản kích...
Thực ra chúng tôi biết rất rõ, lần này cho dù là ai đi cũng sẽ đều cực kỳ nguy hiểm. Vậy nên chúng tôi muốn tìm lợi thế trong việc theo dõi của từng người, vì nhận nhiệm vụ này cũng đồng nghĩa với việc ôm mối nguy hiểm vào người.
Nhưng không có ai là kẻ ngốc cả, chúng tôi đã dùng gần nửa tiếng để thảo luận việc xem người nào sẽ đi theo dõi mà vẫn không tìm ra được lý do.
Cuối cùng, Côn Bố vốn luôn im lặng ít nói lên tiếng: “Mọi người không cần tranh cãi nữa. Với địa hình và vị trí này, không ai thích hợp hơn tôi!"
Cô Thu lập tức quay lại nhìn anh ta. Cảm tình giữa hai người họ đã được củng cố một cách nhanh chóng sau khi ở trong cung A Phòng. Tuy họ không nói rõ, nhưng chúng tôi đều hiểu có lẽ cô Thu đang lo lắng cho anh ta.
Nhưng nếu dựa theo lý trí thì tất cả chúng tôi đều biết Côn Bố nói không sai. Ngôi làng này nằm trong rừng rậm, là một nơi vô cùng thích hợp để Côn Bố theo dõi, chỉ là độ nhận diện của anh ta cũng quá rõ ràng.
Tuy nhiên, Côn Bố không đợi chúng tôi phản bác đã tiếp tục lên tiếng, nói trời sắp sáng rồi, tiếp tục tranh cãi như thế cũng chẳng có ích gì, cuối cùng chúng ta cũng phải cử một người ra, vậy tại sao lại không cử người thích hợp nhất?
Lời của anh ta nói khiến chúng tôi không thể phản bác, cuối cùng đành phải im lặng gật đầu.
"Tôi sẽ đi với cậu." Lão Yên vẫn kiên trì như cũ, Côn Bố mỉm cười, cũng không nói gì.
Tôi nhìn lão Yên, vừa định hỏi gì đó thì lão Yên cũng nhìn tôi: “Tôi tạm giao quyền chỉ huy cho cậu! Trường An, hiện tại chúng ta chỉ có thể dựa vào pháo hiệu để liên lạc, một lần là cứu viện, hai lần là từ bỏ, hiểu chưa?”
"Hiểu rồi!" Tôi nhìn lão Yên, không tự chủ mà thẳng sống lưng lên.
Ông ấy và Côn Bố quả là một sự kết hợp hoàn hảo để theo dõi, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Lời dặn dò của lão Yên chắc chắn không phải là một lời giải thích đơn giản.
Nhìn bóng dáng của lão Yên và Côn Bố biến mất trong bóng tối, tim tôi như thắt lại ----- Xích Mi là một nhân vật tàn nhẫn, chúng tôi lại không thể bị bại lộ. Liệu bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ theo dõi không?
Mặc dù chúng tôi gần như đã thức trắng cả một đêm, nửa đêm lại là thời điểm dễ khiến người ta buồn ngủ nhất, nhưng không ai trong chúng tôi buồn ngủ cả.
Chúng tôi ngồi xếp bằng dưới đất, thỉnh thoảng dùng ống nhòm nhìn về phía ngôi làng xem có gì khác thường không, nhưng lại chẳng thấy gì cả.
"Trường An, nếu như..." Toản Địa Thử đột nhiên lên tiếng.
Tôi giơ tay ngắt lời ông ấy: “Tiền bối, hai mươi năm trước chúng ta có thể thắng, tôi tin chắc hai mươi năm sau chúng ta cũng sẽ không thua kém.”
Toản Địa Thử chợt cười, nói mình đã già rồi, không còn bốc đồng như trước nữa. Đúng vậy, hai mươi năm trước tôi có thể tống ông ta vào tù, hai mươi năm sau cũng có thể đưa ông ta lên máy chém!
Tôi cũng mỉm cười, nhưng trong lòng lại thực sự thấy bất an, không chỉ vì Xích Mi, mà còn vì ngôi làng trông như một ngôi mộ này …
Tại sao Xích Mi lại chọn nơi này? Tại sao ông ta có thể kiểm soát được dân làng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?
Tất cả mọi thứ đều không đúng cho lắm. Tôi biết rõ những người dân trong một ngôi làng như này thường rất cứng đầu. Ngay cả khi bọn Xích Mi cầm súng vừa đe dọa vừa dụ dỗ thì cũng không đến mức toàn bộ dân làng đều khuất phục.
Nhưng chính là chúng tôi không thấy bất cứ dấu hiệu vùng vẫy nào cả …
Tôi nhìn về phía Toản Địa Thử, lấy cành cây vẽ trên mặt đất: “Ông nói thử xem, có phải nơi đây đã trở thành căn cứ của chúng từ lâu rồi không? Những thành phần còn sót lại của Xích Mi có phải đang hoạt động ở đây trong hai mươi năm qua không?"
Đôi mắt của Toản Địa Thử sáng lên, cầm lấy cành cây rồi chậm rãi vẽ. Một lúc sau lại lẩm bẩm nói điều này cũng không phải là không thể. Trong vòng một năm sau khi đưa Xích Mi vào tù, thật ra ông ấy đã cố ý tìm kiếm những tên đồng phạm này, nhưng lạ là không thể tìm thấy. Hiện tại nghĩ lại, thật ra năm đó ông ấy đã cố ý tránh xa ngôi làng của những người dân tộc này.
Dù sao thì mâu thuẫn giữa các dân tộc có thể dễ dàng trở nên gay gắt, với tư cách là thành viên của 701, ông ấy không thể phạm phải điều cấm kỵ này.
“Quả nhiên là không đơn giản, phương pháp này nhìn qua thì có vẻ đơn giản, nhưng lại đánh trúng tử huyệt của chúng ta."
Đúng thật là vậy, chưa nói đến hoàn cảnh năm đó, ngay cả bây giờ chúng ta muốn vào làng cũng phải chú ý đến phong tục, tập quán địa phương. Rất nhiều điều nhỏ nhặt tưởng chừng như không đáng kể đối với chúng tôi nhưng lại là sự xúc phạm vô cùng nghiêm trọng đối với họ.
Cái tên Xích Mi này quả thật không đơn giản.
Một người như vậy năm đó sao có thể bị Toản Địa Thử đưa vào tù được?