← Quay lại trang sách

Chương 1193 Bảo Vật Đạo Giáo

Không phải tôi nghi ngờ khả năng của Toản Địa Thử, nhưng chuyện này quá kỳ lạ — sao ông ta đoán trước được bản thân sẽ bị đưa vào tù mà sắp xếp tốt cho những người dưới trướng mình được chứ?

Toản Địa Thử nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi cảm thấy hơi sợ hãi.

“Cái đó, tiền bối, không phải tôi nghi ngờ ông..." Tôi gãi gãi tóc.

Toản Địa Thử lắc đầu, nói mình không phải nghĩ đến chuyện này, sau đó yêu cầu tôi nhắc lại mối nghi ngờ vừa nãy.

Hửm?

Nhắc lại?

Tôi cười xấu hổ, không phải ông ấy đang muốn tính sổ đó chớ?

Nhưng nhìn bộ dáng cố chấp của ông ấy, tôi đành phải nhắc lại lần nữa, nhưng lần này tôi nói theo cách đơn giản hơn.

Toản Địa Thử đột nhiên đứng dậy, ngơ ngác nhìn về phía ngôi làng.

Tôi hỏi có chuyện gì nhưng ông ấy lại không trả lời.

“Tiền bối, ông …” Tôi có chút hoảng hốt.

Toản Địa Thử thu hồi tầm mắt, giọng nói có chút run rẩy: "Trường An, cậu, cậu nói không sai, năm đó tôi có thể bắt được Xích Mi là bởi vì có quá nhiều sự trùng hợp. Bây giờ xem ra … Chỉ sợ là ông ta cố ý."

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi ông ấy nói như vậy và cố gắng giải thích rằng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của tôi thôi. Một kẻ đang cầm đầu cả một băng trộm mộ tốt như vậy tại sao lại phải tự đưa mình vào tù hai mươi năm? Phải biết là nếu tìm được bằng chứng thì năm đó ông ta sẽ bị kết án tử hình rồi. Chẳng có ai lấy mạng sống của mình ra để đùa giỡn như này đâu nhỉ?

“Không, năm đó không thể phán tử hình.” Sắc mặt Toản Địa Thử hiếm khi lộ vẻ sợ hãi, tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe ông ấy nói tiếp: “Năm đó khi tôi bắt được Xích Mi, tội danh mà ông ta phạm phải trùng hợp gần sát mức tử hình, lại trùng hợp vượt qua mức tù có thời hạn... cho nên ông ta đã nhận một phần hình phạt nhẹ hơn, ông ta thật sự cố ý."

Giọng nói của Toản Địa Thử tràn đầy bất an: "Không được, nếu là như vậy thì hành động lần này của ông ta thực sự rất kỳ lạ. Đám lão Yên nhất định sẽ gặp nguy hiểm!"

Nói xong, ông ấy liền muốn xuống núi để cứu đám lão Yên. Tôi vội ngăn ông ấy lại, nói dù mọi chuyện nghe có vẻ hợp lý đến đâu đi nữa, dù năm đó Xích Mi có cố tình bị bắt như chúng tôi suy đoán hay không thì bây giờ cũng không phải lúc hành động thiếu suy nghĩ.

"Tiền bối, tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta thôi." Tôi nghiêm túc nói.

Lý trí của Toản Địa Thử dường như đã bị giọng nói tôi kéo trở về, tôi tiếp tục thuyết phục ông ấy: "Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta chỉ có thể chờ, chờ đạn tín hiệu của lão Yên."

Nếu lão Yên vẫn chậm chạp chưa gửi đạn tín hiệu thì chúng tôi cũng chỉ có thể chờ.

Đây là nhiệm vụ mà lão Yên giao cho tôi trước khi xuống núi, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể liều lĩnh. Thứ mà chúng tôi phải đối mặt chính là một kẻ ranh ma như hồ ly, chỉ cần liều lĩnh thì rất có thể sẽ bị đối phương bắt được nhược điểm.

“Cậu nói đúng." Toản Địa Thử nản chí, nói vừa rồi đúng là mình đã quá bốc đồng, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có lẽ Xích Mi cố tình để bị bắt là ông ấy liền không nhịn nổi.

Tôi hiểu ông ấy đang nghĩ gì, việc này ngay cả tôi cũng không thể nhịn được, nhưng cũng không còn cách nào khác, tình hình hiện tại buộc chúng tôi phải nhịn!

Chúng tôi cứ đứng tại chỗ như vậy, phải mất một lúc lâu Toản Địa Thử mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Ông ấy vỗ vai tôi và nói không cần lo cho ông ấy, vừa rồi bản thân chỉ nhất thời bị ma xui quỷ khiến thôi.

Cho dù năm đó Xích Mi cố tình làm vậy thì cũng chả sao, hiện tại là một trận chiến mới, chỉ cần ông ấy đem trăm phần trăm sức chiến đấu của mình đánh bại Xích Mi thêm lần nữa là được!

****

"Đúng vậy!" Tôi mỉm cười.

Cho dù mục đích của Xích Mi lúc đó là gì thì cũng đã qua hai mươi năm, không phải tất cả mọi thứ đều thay đổi theo ý của ông ta, có lẽ rất nhiều chuyện đã vượt qua suy đoán của ông ta.

Toản Địa Thử lại ngồi xuống đất dùng cành cây vẽ thứ gì đó, miệng lẩm bẩm.

Tôi không làm phiền ông ấy, mặc dù nhìn ông ấy có vẻ đã bình tĩnh lại, nhưng rào cản trong lòng sao có thể dễ dàng vượt qua như vậy được. Đưa Xích Mi vào tù có lẽ là một nét bút vô cùng nổi bật trong hồ sơ của ông ấy với tư cách là thành viên 701. Bây giờ lại nói với ông ấy tất cả đều là do đối phương cố ý, dù đổi thành ai cũng chưa chắc có thể chịu đựng được.

Vì thế để ông ấy yên tĩnh một lúc cũng tốt.

Tôi cầm ống nhòm theo dõi phương hướng của ngôi làng. Những kẻ tập kích chúng tôi đã lặng lẽ giải tán sau khi trở về làng.

Tôi nhìn mà thấy giật cả mình, càng cảm thấy suy nghĩ trước đó của mình là đúng - ngôi làng này chính là căn cứ của bọn Xích Mi!

Tôi không khỏi lo lắng. Nếu bọn chúng tạm thời khống chế ngôi làng thì với sự thông minh của lão Yên và Côn Bố chắc chắn sẽ tìm được điểm đột phá, nhưng nếu là căn cứ của bọn chúng thì có hơi khó khăn rồi đây.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi thấy bọn lão Yên đã đến chân núi. Họ nấp ở một vị trí bí mật rồi giơ tay về phía tôi, ra hiệu rằng mọi việc vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch rồi biến mất khỏi tầm mắt tôi.