← Quay lại trang sách

Chương 1194 Bảo Vật Đạo Giáo

Ống nhòm cũng không thể tìm thấy họ …

Tôi chậm rãi thở ra một hơi, chỉ có thể hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp với họ.

“Để tôi cậu nghỉ ngơi một lát đi."

Sau khi tôi kể cho những người khác nghe về tình hình của bọn lão Yên, cô Thu liền đưa ra yêu cầu đổi lượt canh gác. Tôi cũng thực sự có hơi mệt mỏi, nên dụi mắt rồi đưa ống nhòm cho cô Thu.

Cô ấy có chút thiếu kiên nhẫn. Tôi biết lý do tại sao, vì cô ấy đang lo cho Côn Bố.

Tôi nhìn theo bóng lưng của cô Thu, không khỏi mỉm cười. Thật tốt quá. Có lẽ cô ấy sẽ rất hạnh phúc khi đến với Côn Bố!

Tuy Côn Bố là một người ít nói, nhưng anh ta lại rất chu đáo. Dọc đường đi, tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm thầm lặng của Côn Bố dành cho cô Thu, đôi khi tôi còn cảm thấy ghen tị nữa là.

“Cậu ghen tị sao?" Vừa nghĩ tới đây, bên cạnh liền truyền đến giọng nói gợi đòn của Nha Tử.

Anh ta đeo kính râm, dựa vào gốc cây và không nói chuyện cả một khoảng thời gian dài, tôi còn tưởng anh ta đã ngủ rồi, bây giờ nghe thấy giọng điệu này thì hẳn là nãy giờ vẫn rất tỉnh táo.

Tôi đẩy anh ta ra, khẽ đáp lại: “Bộ anh không ghen à?”

Nha Tử chậc lưỡi hai tiếng, nói mình không ghen tị chút nào. Hầu Chanh Chanh đã được xác định sẽ tiếp quản chức vụ của bộ trưởng Hầu, hiện tại cần nhất chính là lý lịch cá nhân. Nha Tử dựa vào chuyện này không biết đã cố tình lấy lòng mấy lần, dọc đường không hề ngơi nghỉ.

Tôi nhìn anh ta, không khỏi cười: “Đại tiểu thư Hầu đã chấp nhận anh chưa?”

Nha Tử sờ sờ đầu, tôi thấy anh ta muốn nói là đồng ý rồi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra mà chỉ thở dài: “Như bây giờ cũng tốt. Ít nhất cô ấy không bài xích việc tôi đối xử tốt với cô ấy. Như vậy thì tôi cũng có hy vọng mà, phải không?”

Tôi không biết nên nói gì. Sự việc kia của Tĩnh Sinh có ảnh hưởng rất lớn đối với Hầu Chanh Chanh, đến tận khi xuất phát chúng tôi vẫn còn nghe bộ trưởng Hầu đang nhức đầu không biết phải an ủi Hạ Chanh Chanh như thế nào.

Ngay cả thứ quan trọng như thần kiếm Thái A mà Hầu Chanh Chanh cũng không còn thấy hứng thú nữa. Phải biết là, nếu cô ấy muốn tiếp quản chức vụ của bộ trưởng Hầu thì việc mang về thần kiếm Thái A sẽ giúp cô ấy bớt đi rất nhiều sự phản đối.

Nha Tử dang tay, nói nếu Tĩnh Sinh còn sống thì anh ta còn có thể thổi gió bên tai Hầu Chanh Chanh, nhưng vấn đề là Tĩnh Sinh đã không còn nữa, anh ta cũng đâu thể tranh với một người đã mất, đúng không?

Tôi gật đầu, biết anh ta nói không sai. Trên đời này không có cách nào có thể cạnh tranh với một người đã mất. Hơn nữa sự tồn tại của Tĩnh Sinh đối với Hầu Chanh Chanh vốn dĩ không giống nhau.

“Cứ từ từ, Tĩnh Sinh giống như một người anh trai đối với Chanh Chanh vậy. Chờ đến khi cô ấy bớt đau buồn chắc chắn sẽ có thể chấp nhận tôi." Nha Tử mỉm cười.

Tôi không biết anh ta lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy, nhưng có tự tin cũng là một điều tốt.

Sau đó Nha Tử chuyển chủ đề sang tôi, hỏi tôi rốt cuộc nghĩ thế nào.

Tôi cười khổ nhìn anh ta, nói còn thế nào nữa chứ. Ngay khi Diêm La Vương vừa mất thì e là tim của cô Tứ cũng đã chết một nửa rồi. Lần này quay lại 701 ngay cả mặt cũng không thèm lộ, cứ như vậy mà đi luôn. Xem ra về sau cô ấy chính là người mà tôi chỉ có thể gặp chứ không thể với tới.

"Đừng vội nản chí. Cô Tứ không phải là người tuyệt tình, nếu không thì Diêm La Vương cũng sẽ không thể sống lâu như vậy, cậu vẫn còn cơ hội mà.” Nha Tử an ủi tôi.

Nhưng anh ta lại vừa lắc đầu vừa nói. Xem ra ngay cả anh ta cũng không thể tự thuyết phục được bản thân nhỉ?

Tôi vỗ nhẹ vào vai anh ta, nói được rồi, tôi tự biết chừng mực.

Nha Tử há miệng, có lẽ vì không tìm được lời nào để an ủi tôi nên cuối cùng lại ngậm miệng lại, khiến tôi nhìn mà muốn phì cười.

Thực ra tôi hiểu rất rõ cô Tứ đang nghĩ gì, việc cô ấy không chấp nhận tôi, hoặc là nói cô ấy gần như không có cách nào để chấp nhận tôi cũng không phải là chuyện gì khó hiểu cho lắm. Dù sao thì mối quan hệ giữa hai chúng tôi thực sự không đáng kể so với mối quan hệ giữa Diêm La Vương và cô ấy.

Tôi không đánh giá cao bản thân mình, nghĩ chỉ cần vài năm nữa là cô Tứ sẽ xem trọng tôi hơn Diêm La Vương.

Huống chi việc cô Tứ chăm sóc tôi vốn cũng chỉ vì lời thề mà thôi.

Tôi thích cô ấy thì có liên quan gì đến cô ấy đâu?

"Trường An!"

Tôi đang tự an ủi mình thì cô Thu đột nhiên kêu một tiếng.

Tôi vội ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt cô ấy vẫn đang nhìn ngôi làng qua ống nhòm, còn tay thì đang vẫy về phía tôi, tôi lập tức đứng dậy, bước tới bên cạnh hỏi cô ấy có chuyện gì?

Cô Thu đưa ống nhòm cho tôi và nói với giọng gấp gáp: “Cậu nhìn góc Tây Bắc xem. Có phải ở đó có lửa không?"

Lửa á?

Tôi cầm ống nhòm nhìn về hướng cô Thu nói, thấy quả thực có một chút ánh sáng giống như ngọn lửa ở góc Tây Bắc của ngôi làng, nhưng nó quá nhỏ, hơn nữa còn lập lòe nên không thể đưa ra phán đoán được.

Tôi lắc đầu: “Không rõ lắm, cô Thu, sao vậy?”

Cho dù đó là lửa thiệt thì cô Thu cũng không nên có phản ứng lớn như vậy. Đám người Xích Mi hiện đang ở trong làng, việc họ tạo ra lửa cũng là chuyện bình thường.