← Quay lại trang sách

Chương 1205 Bảo Vật Đạo Giáo

Cô Thu và Côn Bố lần lượt thay nhau cầm ống nhòm đã canh gác. Vì tôi và Toản Địa Thử cần phải canh chừng sau nửa đêm nên chúng tôi tùy tiện trò chuyện vài câu rồi cũng chui vào túi ngủ bắt đầu nghỉ ngơi.

Thành thật mà nói thì trên núi có hơi lạnh một chút. May là khi chúng tôi chuẩn bị đồ đạc, lão Yên đã đề cập đến vấn đề này, nên túi ngủ với quần áo chúng tôi mang theo đều là loại khá dày, nếu không cả đám thực sự sẽ không thể nghỉ ngơi nổi.

Tôi rúc vào trong túi ngủ, vốn định thức một lúc để thu thập lại suy nghĩ, nhưng vừa nằm xuống thì cơn buồn ngủ đã ập đến, đầu óc tôi đột nhiên trở thành một đống bột nhão, không đợi tôi nghĩ nhiều, cứ thế liền ngủ quên mất.

Lần này tôi ngủ khá ngon, khi bị cô Thu gọi dậy đổi ca tôi vẫn còn đang mơ mơ màng màng. Một tay tôi cầm lấy ống nhòm, tay kia vỗ nhẹ vào mặt, nghe cô Thu nói mấy câu đại loại như không có gì thay đổi, tôi đứng dậy tìm chỗ theo dõi tình hình rồi tiếp tục dùng ống nhòm quan sát ngôi làng.

Vừa thấy cảnh này tôi liền tỉnh táo hẳn, vội vàng đẩy những người khác tỉnh dậy. Tôi cũng kéo cô Thu đang chuẩn bị đi ngủ lại, hỏi cô ấy thực sự không thấy ai rời khỏi làng à?

"Không có, sao vậy?" Cô Thu cũng nhận ra có gì đó không ổn, mày nhíu lại.

Côn Bố bên kia cũng nói anh ta không thấy dấu hiệu có người ra hay vô ngôi làng.

Tôi hít một hơi thật sâu, chỉ vào chiếc kệ ở gần rìa làng nhất rồi nói: "Quần áo ở chỗ đó biến mất rồi. Tuy vẫn còn hai bộ, nhưng những bộ quan trọng đã không còn nữa."

Cô Thu vội chộp lấy ống nhòm, sau khi nhìn vẻ mặt cũng thay đổi. Nói không thể nào, cô ấy và Côn Bố vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngôi làng, không thể không nhìn thấy động tĩnh nào được.

Tôi không dùng ống nhòm nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào ngôi làng: “Nếu họ đi bằng đường hầm thì sao?”

Suy nghĩ của chúng tôi đã sai. Bọn họ ở lại đây có thể là đang chờ tin tức, hoặc cũng có thể là đang tạo ra một con đường khác.

Ngôi làng này trông giống như một nấm mồ, mặc dù Côn Bố nói hình dạng này không phải là hiếm ở các vùng dân tộc thiểu số, nhưng nơi này lại được đám Xích Mi cố tình chọn làm điểm dừng chân nên dĩ nhiên mọi thứ sẽ không giống.

Nếu bọn họ lặng lẽ rời đi theo một con đường trong lăng mộ nào đó ở đây thì chúng tôi sẽ không thể phát hiện được!

Lão Yên và những người khác cũng bị động tĩnh của chúng tôi làm cho giật mình, sau khi nghe tôi phân tích, họ cầm ống nhòm nhìn rồi nói: "Đi thôi!"

Tôi giữ chặt ông ấy và nói: "Chúng ta còn phải đợi chuyên gia."

Lão Yên ngẩn người, nhưng chỉ lát sau ông ấy đã đưa ra quyết định: “Nha Tử, trời vừa sáng cậu xuống chân núi đón chuyên gia đi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để lại dấu hiệu cho các cậu, các cậu cứ thế đuổi theo."

Điều này quá mạo hiểm, nếu đám Nha Tử không thể theo kịp thì cục diện bị động của chúng tôi sẽ không có cách nào giải quyết.

"Tôi sẽ để ảnh cổ đi theo cậu." Côn Bố thả một con ảnh cổ từ trong tay áo ra và chậm rãi chạm vào nó. Ảnh cổ lập tức bò thẳng lên người Nha Tử rồi chui vào túi của anh ta.

Côn Bố nói dù anh ta ở đâu thì ảnh cổ cũng có thể tìm thấy được, nên không cần phải lo lắng.

Nha Tử gật đầu, không nói gì.

Lão Yên thấy vấn đề đã được giải quyết thì lập tức xách ba lô chạy xuống núi theo hướng ngôi làng.

Tôi đi theo ông ấy, tôi cảm thấy Xích Mi hành động đúng là quá mức cẩn thận. Tuy không chắc liệu chúng tôi có theo dõi mình hay không, ông ta vẫn lựa chọn một con đường ít bị phát hiện nhất.

Nếu không phải tôi cảm thấy khá hứng thú đối với trang phục của các dân tộc thiểu số nên trước đó dùng ống nhòm nhìn nhiều hơn chút thì có lẽ bây giờ đã không phát hiện ra, sau đó cứ tiếp tục canh gác một cách ngu ngốc một ngôi làng trống rỗng như này.

Tôi không khỏi bội phục thủ đoạn của Xích Mi. Mặc dù nơi này trông giống như một ngôi làng, nhưng tốt xấu gì nó vẫn là một huyện, có lẽ cách huyện thành một khoảng cũng không xa lắm. Thế mà ông ta lại có thể ngủ đông ở chỗ này...

Nhưng bây giờ không phải là lúc ngưỡng mộ ông ta, nếu chúng tôi ngay cả theo dõi cũng bị mất dấu thì sẽ rất là xấu hổ!

Nhóm chúng tôi đang đi xuyên qua khu rừng, lão Yên dặn chúng tôi không được thiếu cảnh giác, đề phòng Xích Mi để lại bất kỳ thủ đoạn nào.

Ngay cả khi lão Yên không nói thì đám chúng tôi cũng chẳng dám thiếu cảnh giác. Với thủ đoạn của tên Xích Mi này, không đặt bẫy dự phòng cho chúng tôi mới là chuyện bất thường.

Mặc dù trời đã tối, nhưng may là ánh trăng vẫn còn sáng, hơn nữa tốc độ di chuyển của chúng tôi lại rất nhanh. Khi gần đến chân núi, lão Yên lại cầm ống nhòm lên nhìn về phía ngôi làng vài lần rồi nhíu mày.

“Đám người Xích Mi thật sự đã đi rồi à?" Lão Yên nhìn tôi.

Tôi chỉ vào nơi có giá treo quần áo. Trước khi trời tối tôi còn nhìn qua một lần, xác nhận chúng còn được treo ở đó. Nhưng bây giờ đã là nửa đêm, đống quần áo đó lại biến mất, hành vi này đúng là vô cùng kỳ lạ.

Lão Yên sờ sờ cằm, sau đó nhìn Côn Bố. Côn Bố hiểu ý, một con cổ trùng trong bóng đêm nhanh chóng bay về phía ngôi làng.