← Quay lại trang sách

Chương 1206 Bảo Vật Đạo Giáo

Nơi này là vùng núi, hiện tại còn chưa đến mùa thu, thời tiết rất nóng nên việc có mấy con côn trùng như vậy cũng không phải chuyện gì lạ, không cần lo lắng sẽ bị phát hiện.

Chúng tôi im lặng chờ đợi, không dám bật đèn pin, ngay cả nói chuyện với nhau cũng chỉ dùng ký hiệu tay chứ tuyệt đối không mở miệng để giảm độ rủi ro xuống mức thấp nhất.

Khoảng chừng mười phút sau, cổ trùng bay trở về, lão Yên liếc nhìn Côn Bố dò hỏi. Người sau nghiêng tai đến bên cạnh cổ trùng khoảng mấy phút, sau đó mới chậm rãi nói: “Trong làng không có người!"

Phản ứng đầu tiên của tôi sau khi nghe xong chính là không có ai thì tốt, điều này chứng tỏ bọn họ đã rời đi hết rồi. Nhưng sau đó lại cảm thấy không ổn, sao có thể không có ai được chứ?

Ngôi làng này không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ. Tối qua lão Yên và Côn Bố mới đến đây kiểm tra, cho thấy nơi này vẫn còn dân làng sinh sống. Sao chỉ trong một ngày mà đã không còn ai thế này?

Huống chi dù Xích Mi có đi đâu thì cũng đâu cần dùng đến những dân làng này, đúng không?

Mày lão Yên càng nhíu chặt hơn, một lúc sau ông ấy quyết định đến đó xem thử. Toản Địa Thử khuyên ông ấy hãy suy nghĩ kỹ, nói ngôi làng này không thể so với những nơi khác. Người dân nơi này rất hung dữ, lỡ như xảy ra chuyện gì thì có lẽ chúng ta sẽ không thể sống sót.

Những gì Toản Địa Thử nói không phải không có lý, nhưng bây giờ đã tới thời điểm quan trọng. Xích Mi chắc là đã rời đi rồi, người dân trong làng lại biến mất, nếu chúng tôi không đi xem thì sẽ không biết tiếp theo nên làm gì …

Nếu chuyên gia đến sớm hơn chút thì tốt rồi, chúng tôi có thể dùng phương pháp để điều tra. Nhưng bây giờ chuyên gia còn chưa đến, trước tiên chúng tôi cần phải đi sâu vào hang cọp.

"Đi vào!" Lão Yên nói một cách đáng tin: "Cẩn thận một chút, chú ý ẩn nấp cơ thể."

Sau khi nghe ông ấy phân phó, tôi biết ông ấy vẫn nghi ngờ khả năng không có ai trong làng. Tôi cũng nghi ngờ điều đó, nên nhanh chóng quấn mình trong bộ quần áo màu đen để giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất. Sau đó dưới sự chỉ huy của lão Yên, chúng tôi từ con đường mòn bên cạnh đi đến gần ngôi làng. Sau khi chắc chắn không có ai nhìn thấy mới nhanh chóng đi vào rồi tìm một nơi để ẩn nấp.

Những người khác cũng làm theo, đầu tiên chúng tôi tìm kiếm xung quanh những nơi thích hợp để phục kích, sau đó chạy tới chạy lui trong làng vài lần, cuối cùng phát hiện một vấn đề - chỗ này thực sự không có ai, đừng nói là người, ngay cả gia cầm cũng không có.

Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, chúng tôi không còn ẩn nấp cơ thể nữa mà bước thẳng ra khỏi bóng tối.

“Sao lại như vậy?" Lão Yên lẩm bẩm.

Người thì có thể đi theo, nhưng chẳng lẽ những gia cầm đó cũng có thể đi theo sao?

Trước đó chúng tôi đã từng đến chân núi, tuy chưa đi vào nhưng tiếng kêu của đàn gia cầm và mùi đặc trưng của chúng cho thấy trong làng này thực sự có gia cầm.

Lão Yên cũng không hiểu, nói Xích Mi đang làm cái quái gì vậy?

“Chúng ta vào nhà nhìn thử xem.” Toản Địa Thử nói.

Năm người chúng tôi tản ra và lục lọi mọi căn nhà trong làng, hy vọng có thể tìm được manh mối nào đó.

****

Tôi lao thẳng đến nơi mình đã nhìn thấy đám Xích Mi qua ống nhòm, dĩ nhiên tôi cũng không chắc lắm. Hai ngày nay đám Xích Mi rất ít ra ngoài hoạt động, chúng tôi chỉ có thể dựa trên một số dấu vết để đoán xem bọn chúng có ở đây hay không.

Đây là một gian nhà hai tầng bằng gỗ, tầng một trống rỗng và không có người ở. Tầng hai là một sảnh lớn gồm ba phòng, phía sau còn có một phòng để đồ lặt vặt.

Trống rỗng …

Tôi cau mày, gian nhà này nhìn như không có người ở.

Tôi đi một vòng quanh nhà, thấy đồ đạc nơi này được bày trí rất gọn gàng và đơn giản, chỉ có vài cái bàn, ghế và giường, không có đồ dùng hàng ngày, ngay cả quần áo gì gì đó cũng không có.

Xem ra bọn họ đã chuẩn bị bỏ trốn từ lâu...

Có lẽ trong hai ngày chúng tôi đến này bọn họ đã chuẩn bị gần xong rồi.

Tôi không tìm thấy vật gì có ích nên nhanh chóng chạy về phía một căn phòng khác. Cách bố trí phòng óc ở đây không khác nhau là bao, tôi chạy càng lúc càng nhanh hơn. Sau khi chạy liên tục bốn năm căn phòng, tôi tập trung với nhóm lão Yên.

Nhìn vẻ mặt bọn họ cũng đủ biết có lẽ không tìm được gì, tôi có hơi thất vọng thở dài.

"Chờ một chút." Toản Địa Thử cười hắc hắc: “Hình như tôi đã tìm thấy được thứ tốt."

Thứ tốt?

Mắt tôi sáng lên. Là thứ tốt nào có thể khiến cho Toản Địa Thử quan tâm đến vậy?

Toản Địa Thử không kích thích sự tò mò của chúng tôi, ông ấy móc từ trong túi ra thứ gì đó đưa đến trước mặt chúng tôi. Tôi vừa nhìn thấy nó đã cảm thấy hoang mang, sao trong làng lại có thứ như vậy chứ?

Lão Yên kích động đoạt lấy vật trong tay Toản Địa Thử, sắc mặt thay đổi, cuối cùng hừ lạnh một tiếng: "Xem ra Xích Mi đúng là đã có kế hoạch từ lâu rồi, Côn Bố, e là cậu phải quay về Nam Cương một chuyến.”

Vẻ mặt Côn Bố cũng thay đổi khi nhìn thấy thứ này, anh ta nhìn về phía lão Yên, có chút khó khăn mở miệng: “Tôi nên trở về khi nào?"