← Quay lại trang sách

Chương 1207 Bảo Vật Đạo Giáo

Đây là lần đầu tiên anh ta không có chủ kiến như vậy, nếu là trước kia anh ta nhất định sẽ tự đưa ra quyết định.

Nhưng anh ta lại dùng giọng điệu cầu xin sự giúp đỡ để nói ra những lời này, tôi nhìn anh ta không biết phải nói cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất không dễ chịu.

Những người Nam Cương đáng ghét đó thế mà lại ép Côn Bố rơi vào tình trạng như vậy.

Cơn tức giận lập tức dâng lên, tôi nhìn Côn Bố và kiên quyết nói: “Dựa vào cái gì mà anh phải trở về? Bọn họ uy hiếp anh là anh phải lập tức về à?"

Đúng vậy, thứ mà Toản Địa Thử tìm thấy chính là một lá thư do người Nam Cương để lại. Vốn Toản Địa Thử còn tưởng đó chỉ là một lá thư báo tin bình thường, rốt cuộc thì ông ấy cũng không biết ngôn ngữ Nam Cương, đến tận khi thấy được tên của Côn Bố trên đó.

Chúng tôi ở 701 đều đã nhìn thấy tên Côn Bố được viết bằng ngôn ngữ Nam Cương. Đây cũng là vì chúng tôi sợ bỏ sót chuyện gì, trước đây chưa từng gặp qua loại tình huống này, không ngờ hôm nay lại gặp phải.

Toản Địa Thử không biết những chuyện đó nên cũng không quan tâm lắm. Sau khi nhìn vẻ mặt của lão Yên và Côn Bố, sắc mặt ông ấy mới thay đổi, hỏi có phải mình không nên lấy lá thư này không?

"Tiền bối, ông nên lấy nó." Giọng điệu Côn Bố có chút không đúng. Tôi nhìn anh ta thì thấy anh ta đang nhìn cô Thu. Người sau không nói gì, nhưng ánh mắt đó đã nói lên tất cả. Chỉ cần Côn Bố đưa ra quyết định, cô ấy nhất định sẽ ủng hộ.

Lão Yên nhìn tôi rồi hỏi một câu hoàn toàn không liên quan: “Sao cậu biết lá thư này đang uy hiếp Côn Bố? Bộ cậu biết ngôn ngữ Nam Cương à?"

Tôi kỳ quái nói không biết, nhưng nhìn dáng vẻ của mấy người thì cũng có thể đoán ra. Nếu không phải uy hiếp thì tại sao cả người đại ca Côn Bố lại có vẻ không muốn trở về rồi lại không thể không trở về chứ?

Lão Yên lắc đầu, dở khóc dở cười nói bị cậu đoán trúng rồi, bọn họ đúng là đang uy hiếp Côn Bố.

Tôi nhìn Côn Bố, không hiểu tại sao anh ta lại bị đe dọa, bởi vì giữa anh ta và Nam Cương đã không còn bất kỳ liên quan nào nữa. Lúc trước Trát Tây luôn xem anh ta như cái gai trong mắt, nhưng giờ Trát Tây cũng đã mất rồi.

Không đúng …

Tôi chợt nhìn Côn Bố, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ có chút không thể chấp nhận được.

Quả nhiên, Côn Bố lên tiếng: "Tôi cũng không muốn trở về, nhưng … mộ chôn di vật của Trát Tây ở Nam Cương. Người Miêu coi trọng sự yên nghỉ sau khi chết. Nếu bọn họ động chạm vào mộ chôn di vật của Trát Tây thì anh ta sẽ không thể yên nghỉ vĩnh hằng được."

Nói xong, anh ta nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Tôi đoán là gặp phải chuyện như này anh ta cũng không có manh mối gì đâu.

Mộ chôn di vật …

Tôi thở dài, lúc trước Côn Bố vì Trát Tây và ổn định cục diện của Nam Cương mà lá rụng về cội, quay trở về Nam Cương, không ngờ bây giờ lại để lại một nhược điểm như vậy.

Mặc dù tất cả chúng tôi đều biết cái gọi là sự yên nghỉ vĩnh hằng này không có thật, nhưng phong tục ở Nam Cương lại rất coi trọng khía cạnh này, nếu để Côn Bố mặc kệ thì chắc là không thể.

"Tại sao?" Cô Thu cuối cùng cũng lên tiếng.

Cô ấy không hiểu tại sao người Nam Cương vẫn luôn bức ép Côn Bố, như Côn Bố nói, anh ta đã không còn là người Nam Cương, vì dòng máu chảy trong người anh ta đã không còn là của Nam Cương nữa rồi. Sao bọn họ còn đuổi giết Côn Bố không tha chứ?

Côn Bố nghe vậy mở to mắt, nhưng trong ánh mắt lại không hề có vẻ hoang mang, dường như anh ta biết tại sao đám người Nam Cương này lại không buông tha cho mình.

“Lão Yên, cứ đợi đến khi nhiệm vụ lần này kết thúc đã …” Cuối cùng anh ta nói một cách không quá chắc chắn.

Lão Yên hỏi anh ta có chắc không, lỡ người Nam Cương không đợi được thì sao?

Trong mắt Côn Bố lộ ra vẻ độc ác: "Nếu là vậy, tôi sẽ diệt Nam Cương!"

Giọng điệu anh ta không nhỏ, nhìn dáng vẻ của anh ta, tôi cá chắc anh ta có thể làm được chuyện này.

Lão Yên vẫn có chút lo lắng, nói nếu Côn Bố không đợi được thì có thể từ bỏ nhiệm vụ lần này, phía cấp trên ông ta sẽ tự mình giải thích.

Côn Bố lắc đầu: "Nếu đã để lại thư uy hiếp ở đây thì chứng tỏ bọn họ biết tôi đang làm nhiệm vụ, nên họ sẽ chờ. Còn một điều nữa, lão Yên, ông không tò mò tại sao thư đe dọa lại được đặt ở đây à?"

Lão Yên đưa lá thư đe dọa cho Côn Bố, anh ta nhìn sơ qua rồi nhét vào túi.

Trước khi nhét lá thư vào tôi vẫn có thể đọc được được cảm xúc của anh ta, nhưng sau khi cất lá thư rồi thì tôi không còn biết anh ta đang nghĩ gì nữa.

Lão Yên vỗ vai anh ta, nói người Nam Cương cũng coi như vất vả rồi, trong cả hai lần nhiệm vụ đều xuất hiện bóng dáng của họ, cho nên đây không phải vấn đề của riêng cậu, đừng cố quá.

Côn Bố cười lạnh một tiếng, nói đối phó với họ đúng là không cần phải gắng sức. Lần trước anh ta chỉ là giữ mặt mũi cho họ mà thôi.

Tôi cũng biết Côn Bố nói không sai, sở dĩ anh ta có thể trở thành Cổ Vương trẻ tuổi nhất ở Miêu Cương là vì thiên phú nghịch thiên của mình. Nếu Miêu Cương có người có thể trấn áp được anh ta thì cũng sẽ không nóng lòng muốn anh ta trở về như vậy. Dáng vẻ vội vàng đó giống như hoàng đế thời cổ đại đối mặt với một vị Nhiếp Chính Vương đầy quyền lực vậy.