← Quay lại trang sách

Chương 1208 Bảo Vật Đạo Giáo

Thấy Côn Bố đã đưa ra quyết định, lão Yên cũng chỉ có thể để anh ta muốn làm gì thì làm. Chẳng qua ông ấy vẫn dặn dò một cậu, đại khái là Côn Bố có thể rời đi bất cứ lúc nào và, chuyện bên 701 ông ấy sẽ giải quyết ổn thỏa, anh ta chỉ cần quay lại đúng hạn là được.

Cuối cùng Côn Bố cũng cười và nói dĩ nhiên rồi, 701 là nhà của anh ta, sao anh ta có thể không quay lại được chứ?

Sau khi giải quyết xong chuyện này, chúng tôi tiếp tục tìm lục soát ngôi làng, nhưng cho dù có lật tung cả ngôi làng lên thì cũng chỉ tìm được một số dấu vết sinh hoạt, chứng tỏ Xích Mi đúng là đã từng ở đây, ngoài ra không còn gì khác nữa.

Chúng tôi tập trung trước cổng làng, nhìn vào ngôi làng, chúng tôi có cảm giác như đang bị chơi một vố vậy.

“Có phải Xích Mi biết chúng ta đang theo dõi ông ta không?” Ngay cả Toản Địa Thử cũng không nhịn được hỏi một câu. Tôi nhìn lão Yên, tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy Toản Địa Thử hỏi không sai. Nếu không phải biết chúng tôi xuất hiện ở đây thì sao bọn họ lại hành động mau lẹ như vậy?

Hơn nữa mỗi một bước còn được tính toán vô cùng tốt...

Nếu như biết, tuy rằng nghe có vẻ hơi khó tin nhưng dù sao đó cũng chỉ là vấn đề của việc thông tin bị rò rỉ thôi. Còn nếu như không biết mà vẫn có thể làm được tới trình độ này thì tôi chỉ có thể nói, tên Xích Mi này quá đáng sợ rồi.

Lão Yên cũng lắc đầu, nói Xích Mi có lẽ không biết.

Mức độ tuyệt mật của nhiệm vụ lần này không phải chuyện đùa. Nếu chuyện này bị rò rỉ thì cả cấp trên và 701 đều phải chịu trách nhiệm.

Tôi lại không nghĩ vậy. Nhiệm vụ lần này được cho là tuyệt mật, nhưng dù là Hầu Chanh Chanh hay Xích Mi đều hành động như thể bọn họ biết chúng tôi sẽ xuất hiện. Hành tung hiện giờ của chúng tôi có còn tuyệt mật hay không cũng rất khó nói.

"Tìm xem họ rời đi ở chỗ nào." Lão Yên không nghĩ ra, nhưng ông ấy lại không muốn nghi ngờ ai nên chỉ bình tĩnh đưa ra mệnh lệnh, nói dù thế nào đi nữa cũng sẽ có một ngày sự thật lộ ra.

Tôi nhìn ông ấy nhưng không nói gì, thật ra trong lòng tôi có một suy nghĩ nhưng không nói ra.

Bởi vì tôi cảm thấy suy nghĩ này có hơi không thật cho lắm - đó là hành vi hiện tại của Xích Mi thật ra là do có người từ phía sau chỉ điểm, mà người chỉ điểm không cần nói cũng biết là ai, nhất định chính là Lưu Hàn Thu!

****

Lưu Hàn Thu là chủ nhiệm 303, mặc dù các cán bộ cấp trên đều biết mâu thuẫn giữa 701 và 303, nhưng họ không biết chúng tôi đã đấu đến mức anh chết tôi sống rồi, bởi vậy chẳng có gì ngạc nhiên khi họ (303) biết được nhiệm vụ của chúng tôi.

Tuy rằng lão Yên đã nói với bộ trưởng Hầu rằng nhiệm vụ này ngay cả 303 cũng phải giữ bí mật, nhưng tôi tin Lưu Hàn Thu khẳng định vẫn còn chiêu trò khác.

Tuy nhiên tôi không nói suy nghĩ của mình ra, bởi vì tôi cảm thấy Lưu Hàn Thu không có được khả năng này.

Nếu ông ta có thể hợp tác được với Xích Mi, chúng tôi đã chẳng thể ngồi ở đây mà phân tích nữa rồi, mà có thể đang gặp phục kích.

Tôi lắc lắc đầu, gạt tất cả những suy nghĩ đó sang một bên, chuyên tâm vào việc tìm đường hầm!

Chúng tôi dùng ống nhòm nhìn đêm, tuy rằng ban ngày thứ này vô dụng, nhưng chúng đã nấu chín thức ăn vào buổi tối, khói bếp bốc lên, đứng ở trên núi vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, nói cách khác, lúc đó trong ngôi làng vẫn còn người. Lúc sau chúng tôi không nhìn thấy có ai đi ra khỏi ngôi làng, nói cách khác, nếu muốn rời khỏi đây, chắc chắn họ phải sử dụng đường hầm.

Thực ra muốn tìm đường hầm không khó, chúng tôi đi dọc theo rìa làng và cuối cùng nhìn thấy một đường hầm phủ gỗ ở tầng một của một ngôi nhà.

Đường hầm này không sâu, chắc chỉ khoảng 2-3 mét, nhưng bên phải đã mở một lối đi mới, đúng là hướng đi ra khỏi ngôi làng.

“Đi vào không?” Sau khi tìm được đường hầm, tôi có chút do dự.

Đám người của Xích Mi chắc chắn đã trốn thoát qua đường hầm, nhưng đường hầm không thể nào so sánh được với trong ngôi làng, nếu Xích Mi bố trí cái bẫy nào đó, quả thực tiện hơn thiết kế ở trên mặt đất rất nhiều.

Đến lúc đó, chúng tôi muốn lui cũng không lui được, chỉ có thể cắn răng mà tiến về phía trước, chưa đợi được đến lúc đuổi kịp bọn chúng, thực lực của chúng tôi đã tiêu hao mất một nửa!

Lão Yên quýnh lên, liền móc thuốc lá ra, hút hết điếu này đến điếu khác, không một ai trong số chúng tôi lên tiếng thúc giục ông ấy, bởi vì chúng tôi đều biết quyết định này thực sự rất khó đưa ra. Nếu đuổi theo, khả năng chúng tôi gặp nguy hiểm rất cao, còn không đuổi theo mà chờ tới khi các chuyên gia tới, có thể đã muộn mất rồi.

Khoảng thời gian một ngày một đêm cũng đủ cho đám Xích Mi chạy đến núi Côn Luân, rồi chúng lại tuỳ tiện chạy vào bất cứ lối nào đó, đến khi chúng tôi đuổi kịp tới đó, sợ là hoa kim châm cũng đã nguội cả*.

(Hoa kim châm cũng đã nguội rồi 黄花菜都凉了: Đây là câu thành ngữ mang ý chỉ trích, châm biếm, trách móc (nhưng không muốn người nghe tổn thương) khi 1 người nào đó đến muộn hoặc làm việc nào đó quá muộn.)

Cho nên chúng tôi chỉ có thể yên lặng chờ đợi, lão Yên hút xong điếu thuốc thứ năm, ông ấy ném tàn thuốc lá xuống đất rồi dùng chân dẫm mạnh, nhìn thoáng qua phía Toản Địa Thử, rồi hung dữ nói: “Con mẹ nó, ông đây cũng không tin mấy lời tên khốn Xích Mi kia nói là thật, Toản Địa Thử, đuổi theo.”