← Quay lại trang sách

Chương 1214 Bảo Vật Đạo Giáo

Lão Yên hỏi tôi phân tích nhiều như vậy là muốn chứng tỏ điều gì, tôi trầm tư trong một lát rồi mới nói với ông ấy, tôi lo lắng đường hầm này hoàn toàn không phải là dẫn tới núi Côn Luân, mà căn bản nó không có đích đến!

****

“Đừng suy nghĩ lung tung.” Toản Địa Thử cười một tiếng: “Nếu đây là đường hầm không có điểm cuối, vậy bọn Xích Mi tới nơi này làm cái gì chứ?”

Tôi gãi đầu, phải thừa nhận những gì Toản Địa Thử nói cũng có lý, thế nhưng tôi không thể bỏ được suy nghĩ trong lòng, nếu muốn nối thẳng đường hầm từ nơi này tới tận núi Côn Luân, thì không thể nào không tốn nhiều nhân công hoặc thời gian hơn.

Lão Yên cũng vỗ nhẹ vào bả vai của tôi, nói: “Suy nghĩ của cậu cũng có lý, nhưng cái cậu nghĩ không thể trở thành nhân tố chính được.”

“Vì sao?” Tôi tò mò nhìn về phía ông ấy, hy vọng lão Yên có thể cho tôi một đáp án khác.

Lão Yên cười lạnh một tiếng, nói trước kia ông ấy cũng nghĩ không ra, nhưng hiện tại cuối cùng ông ấy cũng biết tại sao Xích Mi lại sắp xếp hai ông cháu kia nói cho chúng tôi biết một phần sự thật rồi.

Tôi càng thêm tò mò, hỏi lại một câu.

Lão Yên cười nhạt: “Bây giờ cậu ngẫm lại mà xem, hai ông cháu kia đã nói cho chúng ta biết điều gì?”

Ông ấy vừa nhắc như vậy, tôi liền nhận ra, hình như hai ông cháu nhà kia đã nói ra không ít sự tình, mục đích của đám Xích Mi, còn có cả chuyện bọn chúng đã bá chiếm nơi này từ 20 năm trước,… nhưng cẩn thận nghĩ lại sẽ phát hiện, hai ông cháu họ chẳng cung cấp được bao nhiêu thông tin có ích cả.

Bởi vì rất nhiều chuyện chúng tôi đều có thể suy đoán được, căn cứ vào hành động của đám Xích Mi.

Điều duy nhất chúng không thể biết được, đó là đám Xích Mi tới núi Côn Luân là để tìm thuốc trường sinh…

Tôi càng ngẫm càng cảm thấy có gì đó không đúng, lão Yên lại lần nữa mở miệng: “Mục đích đám Xích Mi giữ hai ông cháu kia ở lại chính là vì muốn làm rối loạn phán đoán của chúng ta, khiến chúng ta chần chừ trong quá trình lần theo dấu vết của bọn chúng, Trường An, cậu cũng nên hiểu rõ một điều, cái nghề này của chúng ta kiêng kị nhất chính là không quyết đoán, đôi khi chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, nhiệm vụ sẽ thất bại ngay! Xích Mi không xác định chúng ta có đuổi theo phía sau hay không, không cần phải phí nhiều công sức để gây rắc rối cho chúng ta, vì thế chỉ để lại chút thủ đoạn nhỏ mà thôi.”

Tôi lập tức hiểu được ý của lão Yên, có lẽ trong đường hầm này chẳng có cái bẫy nào cả, nhưng bởi vì chúng tôi lo trước lo sau, hành quân tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều, dẫn tới việc chúng tôi căn bản không đuổi kịp được đám người của Xích Mi.

Đây là chiến lược tiêu tốn thời gian của Xích Mi.

“Ông ta suy xét cũng quá nhiều rồi.” Tôi chỉ cảm thấy không thể tin nổi.

Ông ta còn cẩn thận suy xét từng hoạt động tâm lý của chúng tôi, bao gồm cả việc chúng tôi sẽ không dễ dàng tin tưởng hai ông cháu kia, đến cả chuyện nhỏ nhặt như chúng tôi nhất định sẽ quay lại nghe lén, ông ta cũng suy đoán tới rồi.

“Xem ra phỏng đoán của Trường An không sai.” Toản Địa Thử có chút suy sụp, nói: “Một người tính toán không chút sai sót như vậy, sao 20 năm trước lại bị tôi tống vào tù được cơ chứ?”

Lão Yên vỗ vai Toản Địa Thử: “Cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, trí nghĩ đến nghìn điều, tất vẫn còn điều sơ suất, huống chi Xích Mi cũng đâu phải kẻ quá khôn ngoan, cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là kẻ biết lập mưu kế mà thôi.”

Tôi nhìn lão Yên, có lẽ chính bản thân ông ấy cũng không chú ý, thái độ của ông ấy đối với Xích Mi đã thay đổi, chỉ riêng việc ông ấy dùng mấy chữ “biết lập mưu kế” đã đủ để chứng minh.

Tôi xoa xoa thái dương, lần này chúng tôi rốt cuộc phải đối phó với loại địch gì thế này?

Cô Thu ở một bên đột nhiên mở miệng, nói: “Dựa theo ý của mọi người, chặng đường tiếp theo chúng ta không cần quá lo lắng, cứ việc đi tiếp thôi, đúng không?”

Lão Yên nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không tự dưng Xích Mi lại có tiếng là lợi hại đâu? Cho dù chúng ta đã biết rồi, nhưng cũng không dám xông lên phía trước không màng gì cả.”

Quả thực đây chính là điểm cao minh nhất của ông ta, cho dù chúng tôi đã đoán trúng hết thảy, nhưng vẫn không thể lơ là cảnh giác!

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy nghẹn khuất, 701 từ trước đến nay đều luôn chiến đấu ở tuyến đầu, phần lớn thời gian đều phải dựa vào bản lĩnh trên tay, bây giờ lại phải chịu tủi đi sau theo dõi người ta, mấu chốt là còn phải theo dõi một người tinh khôn…

“Được rồi, đừng nghĩ nữa, chờ sáng mai chuyên gia tới đây, họ sẽ dẫn cả Nha Tử tới cùng, tình cảnh của chúng ta sẽ khá lên một chút.” Lão Yên an ủi.

Tuy nhiên, e là những lời này cũng chẳng thể an ủi được bản thân ông ấy, bởi vì biểu cảm trên mặt ông ấy vẫn luôn âm u, không rõ ràng.

Chúng tôi nghỉ ngơi thêm một lúc, xác nhận lại một số chỗ điểm vẫn còn hoài nghi, xong xuôi mới tiếp tục lên đường, tuy rằng chúng tôi vẫn không dám di chuyển với tốc độ quá nhanh, nhưng vẫn nhanh hơn trước đó chút ít.

Sau khi đi bộ trong đường hầm gần cả buổi sáng, chúng tôi mới dừng chân nghỉ ngơi lần nữa.

Tất cả những điều này cho thấy suy đoán của chúng tôi không sai, cũng trong khoảng thời gian chúng tôi lần theo dấu vết của đám Xích Mi, ông ta cũng không có ý định giở trò gì khác với chúng tôi, bởi vậy chỉ có thể bày ra chiến tranh thời gian mà thôi.