← Quay lại trang sách

Chương 1215 Bảo Vật Đạo Giáo

Chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy khiến ai nấy cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, chỉ cần cứ tiếp tục đi dọc theo đường hầm này, tất nhiên sẽ tìm được đám người của Xích Mi.

“Lão Yên, ông có biết về thuốc trường sinh không?” Tôi quay đầu nhìn về phía lão Yên.

Thuốc trường sinh gì đó mà Tiểu Nha nhắc tới, liệu có phải cùng một loại với thuốc trường sinh mà Tần Thủy Hoàng luôn theo đuổi chăng?

Lão Yên lắc đầu, nói biết, những thứ thuốc kia với cái được gọi là thuốc trường sinh của Tần Thuỷ Hoàng không phải là cùng một loại.

“Sao?” Tôi nhướng mày ngạc nhiên.

Lão Yên dùng ánh mắt quái lạ liếc nhìn chúng tôi một lượt, nói chúng tôi đã sống cùng Nha Tử lâu như thế, thế mà anh ta chưa từng nói gì ư?

Tôi càng thấy lạ, Nha Tử cần phải nói cho chúng tôi biết điều gì sao?

Lão Yên xua tay, nói: “Cũng đúng, từ trước tới nay Nha Tử đều không tin vào thứ được gọi là thuốc trường sinh đó, khó trách anh ta không nói gì.”

Tôi nhớ tới dáng vẻ ngập ngừng, muốn nói lại thôi của Nha Tử khi nhắc tới núi Côn Luân, chợt hiểu ra lão Yên đang nói tới điều gì,

“Nếu anh ta không nói, vậy ông nói cho chúng tôi biết không phải cũng như nhau cả sao?” Tôi cười một tiếng.

Lão Yên ngậm thuốc lá, giải thích: “Việc này kỳ thực có liên quan đến một truyền thuyết lịch sử…”

Nghe nói, năm đó Thành Cát Tư Hãn dẫn kỵ binh Mông Cổ tung hoành khắp thế giới, dù chiến đấu từ nơi mặt trời mọc đến nơi mặt trời lặn nhưng cứ tới đâu là ông ta đều thẳng tay tàn sát tới đó, dân chúng trong thiên hạ khổ không nói nổi nên lời.

Vì chúng sinh trong thiên hạ, đạo sĩ Khâu Xử Cơ của phái Toàn Chân đã đi thẳng về phía Tây, khuyên ngăn Thành Cát Tư Hãn đừng tàn sát người vô tội. Không ai biết Khâu Xử Cơ đã dùng cách gì, tóm lại Thành Cát Tư Hãn không chỉ dừng lại hành vi dã man là tàn sát dân chúng trong thành, mà còn phong Khâu Xử Cơ làm quốc sư, thống lĩnh Đạo môn.

Vốn dĩ Khâu Xử Cơ cũng không bằng lòng làm quốc sư của Mông Cổ, nhưng cũng chỉ có cách này mới khuyên can được Thành Cát Tư Hãn bạo ngược, vì tính mạng của chúng sinh trong thiên hạ, Khâu Xử Cơ không còn cách nào khác đành phải chấp nhận công việc này.

Trong thời gian Khâu Xử Cơ làm quốc sư, hành vi bạo ngược của Thành Cát Tư Hãn quả nhiên càng ngày càng ít đi, bởi vậy Khâu Xử Cơ cũng đã nhận được sự tôn kính của người đời, cứ như vậy tới tận những năm cuối đời của Thành Cát Tư Hãn.

Người từng đứng trên đỉnh cao quyền lực như Thành Cát Tư Hãn, cũng bắt đầu sợ hãi cái chết, ông ta dùng tính mạng của người dân trong thiên hạ để ép Khâu Xử Cơ luyện chế ra thuốc trường sinh.

Nghe nói, dưới sự ép buộc của Thành Cát Tư Hãn, Khâu Xử Cơ đã luyện chế ra thuốc trường sinh, nhưng ông ấy không muốn để bạo quân tiếp tục làm hại thương sinh, nên đã đem thuốc trường sinh tuẫn táng cùng mình trong núi Côn Luân.

Nghe xong, cả đầu tôi đều mù mờ, đương nhiên tôi có biết tới sự khủng bố của Thành Cát Tư Hãn, bởi năm xưa đoàn kỵ binh của Thành Cát Tư Hãn đã giày xéo và tà sát cả đất châu Âu, và xung quanh khu vực Địa Trung Hải.

Chỉ là tôi không ngờ ở giữa lại chui ra một người tên Khâu Xử Cơ!

Trong Đạo môn, Khâu Xử Cơ quả thực rất nổi tiếng, ông ấy là đệ tử mà Vương Trùng Dương - người đã sáng lập nên Toàn Chân Giáo - tự hào nhất, cũng là tổ sư của phái Long Môn, còn là anh hùng từng tham gia kháng Kim.

Còn về việc ông ấy đã “dùng một lời ngăn tàn sát cả thiên hạ”, tôi cũng chỉ mới được thấy trong sử sách.

Nhưng tôi đã đọc rất kỹ càng tỉ mỉ, đó là năm 1219, cũng chính là tháng 5 năm Hưng Định thứ ba, Thành Cát Tư Hãn cử sứ giả đến Sơn Đông mang chiếu chỉ mời đạo sĩ Khâu Xử Cơ tới đế quốc Mông Cổ để gặp ông ta.

Khi sứ giả đến Sơn Đông đã vào tháng 12, ban đầu Khâu Xử Cơ vui vẻ đồng ý, vì thế ông đã dẫn theo đệ tử của mình là Triệu Đạo Kiên, Tống Đạo An, Doãn Chí Bình, Lý Chí Thường cùng 18 vị đệ tử khác, rời khỏi Hạo Thiên Quan và khởi hành về phía Tây.

Mà lúc này Khâu Xử Cơ đã 73 tuổi, lặn lội đường xa mấy tháng sau mới tới được Yến Kinh – nơi đang bị đế quốc Mông Cổ thống trị. Xong ngay lúc ấy Thành Cát Tư Hãn đang bận chinh phạt các nước khác ở phía Tây, không thể quay lại ngay, Khâu Xử Cơ biết với tuổi tác của mình, nếu cứ chờ ở Yến Kinh thì sẽ không thể nào gặp được Thành Cát Tư Hãn, nên ông ta quyết định, mùa xuân năm thứ 5 lại tiếp tục hành trình đi về phía Tây, họ đi qua sa mạc, băng qua những ngọn núi phủ đầy tuyết và rời Cư Dung Quan, đến Samarkand* trong một mùa đông lạnh giá.

(Một thành phố thuộc Uzbekistan.)

Vào tháng 4 năm Hưng Định thứ 6, cuối cùng Khâu Xử Cơ cũng được yết kiến Thành Cát Tư Hãn tại hành cung, thực hiện cuộc gặp “Long Mã đại tướng hội” nổi tiếng trong lịch sử.

Sở dĩ gọi đó là “Long Mã đại tướng hội”, bởi vì lấy theo con giáp của hai người họ, Thành Cát Tư Hãn tuổi ngựa, mà Khâu Xử Cơ lại tuổi rồng.

Thành Cát Tư Hãn cho rằng Khâu Xử Cơ là thần tiên, nên rất là tôn trọng ông, liên tiếp triệu kiến Khâu Xử Cơ ba lần để hỏi về các phương pháp cai trị đất nước và giữ gìn sức khỏe. Khâu Xử Cơ nhân cơ hội này đã dùng những lời kính trời thương dân, giảm bớt sát nghiệp, thanh tâm quả dục,… để đáp lại Thành Cát Tư Hãn.