← Quay lại trang sách

Chương 1216 Bảo Vật Đạo Giáo

Vào mùa xuân năm Nguyên Quang thứ 2, Khâu Xử Cơ nói lời từ biệt, Thành Cát Tư Hãn rơi lệ tiễn đưa, đồng thời ban bố lệnh ngừng giết chóc, để quân Mông Cổ từ nay không được chĩa dao vào người vô tội, người nào trái lệnh: Chém!

Khâu Xử Cơ đã cứu sống hàng vạn tính mạng của người Hán và vô số nô lệ ngoại quốc bằng tấm Đạo tâm của mình, bởi vậy mà ông được tôn là: Người đứng đầu Đạo môn. Ông cũng được lịch sử Trung Quốc và cả thế giới ngưỡng mộ.

****

Đây là những gì tôi hiểu về người đã “dùng một lời ngăn giết chóc” ấy, kỳ thật Khâu Xử Cơ đã lợi dụng chính tâm lý của Thành Cát Tư Hãn, nếu Thành Cát Tư Hãn muốn sống được lâu, thì phải giảm bớt sát nghiệp.

Còn về việc Khâu Xử Cơ được phong làm quốc sư, cùng với chế tạo thuốc trường sinh sau đó, tôi chưa từng nhìn thấy trong sử sách.

Lão Yên nhìn tôi, mỉm cười: “Gần đây cậu quả thực đã đọc không ít sách sử đấy.”

Tôi cười cười không nói gì, tôi biết rất rõ khuyết điểm của mình ở đâu, bây giờ có lão Yên và những người khác ở đây còn đỡ, nhưng sau này, khi tôi chỉ ở một mình, không thể nào không biết chút gì về mấy chuyện này, đúng không?

Bởi vậy, cứ có chút thời gian rảnh là tôi sẽ đọc sách về những lĩnh vực này, tuy rằng với trí nhớ của tôi, chẳng thể vừa đọc đã nhớ mãi không quên như Nha Tử, nhưng đọc thêm vài lần thì vẫn có thể nhớ được.

Lão Yên vỗ vai tôi nói: “Thực ra cậu đã rất chăm chỉ rồi, trong phòng hồ sơ vẫn có vài cuốn sách không được đầy đủ, chờ khi quay lại Yến Kinh, nếu cậu muốn đọc, tôi sẽ dẫn cậu tới chỗ khác.”

Ngay lập tức, tôi tràn ngập mong chờ với nơi mà lão Yên đã nhắc tới, đối với tôi mà nói, số lượng sách trong phòng hồ sơ đã rất nhiều rồi, mấy năm nay cứ rảnh là tôi tới đó đọc sách, vậy mà còn chưa đọc được hết một nửa.

Nghe ý của lão Yên, số lượng sách trong phòng hồ sơ này còn chưa được tính là gì, vậy nơi mà ông ấy nhắc tới rốt cuộc có bao nhiêu sách?

Nhưng hiện tại tôi không có nhiều thời gian để suy nghĩ đến vấn đề này, dọc theo đường hầm tiếp về phía trước, tôi chỉ cảm thấy càng đi càng lạnh, có phải lối đi này thực sự dẫn đến núi Côn Luân không?

“Lão Yên, chuyện Khâu Xử Cơ luyện chế thuốc trường sinh là thật sự sao?” Cô Thu vốn đang đi ở phía trước, nhưng khi nghe được câu chuyện của lão Yên, bèn quay đầu lại hỏi

Lão Yên cười cười, nói ai mà biết được, những truyền thuyết này đều được truyền lại, mà di thể của Khâu Xử Cơ vẫn mãi chẳng tìm được, nói không chừng ông ấy thực sự được mai táng ở chỗ sâu nhất trong núi Côn Luân.

Tôi nhăn mặt lại, Khâu Xử Cơ này không muốn đưa thuốc trường sinh cho Thành Cát Tư Hãn thì cứ nói thẳng là chế thuốc không thành đi, vì sao luyện chế thành công rồi lại mang đi, chẳng phải càng tăng thêm độ khó sao?

Lão Yên khẽ lắc đầu, nói đây chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, Khâu Xử Cơ đồng ý luyện thuốc thì Thành Cát Tư Hãn mới bớt chú ý tới ông ấy, đến khi thuốc được luyện chế thành công cũng chính là thời điểm Thành Cát Tư Hãn nới lỏng cảnh giác nhất.

Năm đó, Khâu Xử Cơ tuổi tác đã cao, ai cũng không ngờ được ông ấy lại kiên quyết như thế, trực tiếp mang theo thuốc trường sinh rời đi.

“Ông ấy mang theo thuốc trường sinh tới núi Côn Luân, nghe nói ông ấy đã tính ra sinh mệnh của mình sắp hết, nên mới dứt khoát quyết đi vào núi Côn Luân.” Lão Yên thở dài.

Nếu tất cả những điều này đúng như trong truyền thuyết thì Khâu Xử Cơ kia quả thực là người đáng được thế nhân kính nể.

Lão Yên cười khổ một tiếng, nói nếu đó là thật sự, sợ là chúng ta sẽ rất khó tìm ra được nơi an táng của người này.

Tôi hỏi vì sao, lão Yên đáp: “Tất nhiên là vì Khâu Xử Cơ khác với những vị hoàng đế chỉ hao công tốn sức xây dựng nên hoàng lăng, ông ấy căn bản không để ý tới lăng mộ của mình, hay nói cách khác, nói không chừng Khâu Xử Cơ đã tuỳ tiện đào một cái hố để chôn mình.”

Nghe xong những lời lão Yên nói, tôi vô cùng ngạc nhiên. Quả thực, Khâu Xử Cơ là một đạo sĩ cống hiến hết mình cho thiên hạ, ông ấy căn bản không quan tâm tới “nơi ở” của mình sau khi chết đi, hơn nữa, ông ấy tới núi Côn Luân chính là vì để giấu thuốc trường sinh không để cho người của Thành Cát Tư Hãn tìm được, cho nên Khâu Xử Cơ vốn chẳng có thời gian và tâm trạng nào để xây dựng lăng mộ gì gì đó.

Núi Côn Luân dài hơn ngàn dặm, nếu ông ấy tuỳ tiện chọn một chỗ này đó làm nơi chôn mình, chúng tôi biết đi đâu mà tìm đây?

Tôi thở dài, càng cảm thấy đám người của Xích Mi thực sự điên rồi.

Vì thứ thuốc trường sinh trong truyền thuyết còn chẳng biết có thực hay không, Xích Mi lại dám vượt ngục chạy tới nơi này, còn cả những tên đàn em đã sống 20 năm yên ổn của ông ta nữa, hiện giờ lại theo Xích Mi chạy vào núi Côn Luân. Tôi thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của đám người này.

Thuốc trường sinh…

Nói thật, tôi không hề tin rằng thứ này có thực, chỉ là đến cả cô Tứ và Diêm La Vương cũng tồn tại, vì thế khiến tôi không thể không tin vào thuốc trường sinh, thế nhưng thứ như vậy đâu thể nào dễ dàng tìm thấy được. Nếu thực sự có thuốc trường sinh, Khâu Xử Cơ đã tính được đại nạn của mình rồi, sao còn không uống luôn?