Chương 1217 Bảo Vật Đạo Giáo
“Sao cậu lại biết rằng ông ta không tự uống thuốc?” Cô Thu vặn lại một câu.
Tôi à một tiếng, không kịp phản ứng xem cô ấy vừa mới nói gì.
Cô Thu cười một tiếng, nói Núi Côn Luân cũng được người đời gọi là núi thần, nghe nói ở thời cổ có không ít người đã thấy được tiên nhân ở trên đó, nếu những truyền thuyết đó đều là thật, vậy vị tiên nhân trong lời đồn kia có thể nào chính là Khâu Xử Cơ không?
Tôi bị suy nghĩ của cô Thu dọa sợ, thế nhưng lời cô ấy nói kể ra cũng có lý, trong truyền thuyết Khâu Xử Cơ mang theo thuốc trường sinh cùng an táng lại núi Côn Luân, nhưng cũng có khả năng ông ấy đã uống thuốc trường sinh, sau đó ở lại núi Côn Luân luôn.
Những phỏng đoán này cứ chạy tới chạy lui trong đầu tôi, tôi cũng chẳng thể phân biệt được đâu mới là sự thật nữa.
Lão Yên cũng không vội, nói chúng tôi đã xác định đã xác định được Xích Mi đang chơi chiến lược thời gian, vậy chỉ cần đẩy nhanh tiến trình là được rồi.
“Chờ Nha Tử tới hãy đi.” Côn Bố ban đầu vốn rất sốt ruột, ấy vậy mà lúc này lại nói như vậy.
Anh ta trực tiếp đặt ba lô xuống, dựa vào vách tường và nhắm hai mắt lại, lão Yên hỏi nguyên nhân anh ta cũng không nói, trong lúc nhất thời, chúng tôi thực sự không biết phải làm sao mới phải.
“Lão Yên, thế này…” Tôi nhìn Côn Bố rồi lại nhìn sang lão Yên, không biết nên xử lý như thế nào.
Tuy rằng tôi biết Côn Bố nhất định có lý do của mình, nhưng lý do gì khiến anh ta một hai phải đợi Nha Tử tới mà không có lấy một lời giải thích như thế?
Lý do chúng tôi nhờ Nha Tử đón chuyên gia tới, đơn giả vì thời gian cấp bách, nếu hiện giờ chờ anh ta tới rồi mới đuổi tiếp, vậy tất cả những cố gắng trước đó của chúng tôi không phải đều đã uổng phí rồi sao?
Thế nhưng lão Yên chỉ nhìn Côn Bố một cái, rồi liền giơ tay ra hiệu cho chúng tôi nghỉ ngơi tại chỗ, cứ như vậy mà đáp ứng yêu cầu của Côn Bố.
Nhìn lão Yên, trong lòng tôi càng thêm quái lạ. e b o o k sh o p . v n - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Kể từ khi biết người Nam Cương đang truy tìm tung tích của Côn Bố, hoặc là nói kể từ khi biết được Côn Bố đang bị uy hiếp, lão Yên trở nên rất kiên nhẫn với Côn Bố.
Đương nhiên, ông ấy làm như vậy cũng chính vì Côn Bố vốn đã là một người vô cùng ổn trọng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi cũng không biết đã qua được bao lâu, chỉ cảm thấy trong đường hầm này thật nhàm chán, cứ đi tiếp sẽ đỡ hơn, còn chờ đợi như vậy thật sự buồn đến hoảng rồi.
Trên đường đi, lão Yên cũng nhìn Côn Bố vài lần, nhưng người ta lại rất kiên định mà nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản không hề hé răng lấy nửa lời.
Lão Yên giơ tay ra hiệu với cô Thu, ý bảo cô ấy đi hỏi Côn Bố.
Cô Thu nhún vai, ý bảo mình cũng chẳng có cách nào cả, trạng thái hiện tại của Côn Bố hiển nhiên là không ai có thể giải quyết, cô ấy cũng chẳng phải muốn chọc phải cục nợ này.
Lão Yên trợn trắng cả mắt, nói cô ấy đúng là đồ có nhà chồng liền quên nhà mẹ đẻ.
Cô Thu chẳng thèm đáp lại lão Yên, bày ra dáng vẻ ông muốn nói thế nào thì nói, dù sao tôi cũng chính là người như vậy đấy.
Lão Yên hừ một tiếng, không có cách nào khác nên chỉ đành yên lặng chờ đợi, đợi được khoảng nửa tiếng sau, phía sau lưng chúng tôi chợt truyền tới những tiếng bước chân.
Côn Bố lập tức mở mắt ra: “Tới rồi.”
Nhanh như vậy sao?
Tôi kinh ngạc nhìn lại phía sau, tầm một phút sau, Nha Tử dẫn theo 2 người vội vã chạy tới, khi nhìn thấy một trong số 2 vị chuyên gia kia, tôi lập tức trợn tròn cả mắt.
Đây, đây… Đây không phải lão Trương - chủ quán thịt dê kia sao?
Khó trách sao Nha Tử lại bảo mình và lão Trương có quan hệ rất tốt, khi tôi và Nha Tử đi ra ngoài tìm đồ ăn ngon, 10 lần thì phải tới 9 lần đều đến quán của ông ấy, quan hệ như thế này còn không tốt được ư?
Người còn lại thì tôi không biết, chắc đây chính là chuyên gia địa chất mà lão Yên từng nhắc tới rồi, thoạt nhìn mái tóc của người này đã điểm hoa râm, tuổi tác của ông ấy hẳn là lớn hơn lão Yên.
Nhưng dựa trên hơi thở đều đặn của hai người họ, đoán chừng hai vị này cũng đã từng trải qua tập luận, nếu không họ không thể chạy theo Nha Tử mà mặt không đỏ tim không đập nhanh như thế được.
“Lão Yên.” Vẻ mặt Nha Tử lộ rõ vẻ lo lắng, “Tôi vừa đón được nhóm của lão Trương đã vội chạy tới đây, chuyện của người trong làng kia rốt cuộc là như thế nào?”
Lão Yên xua tay, nói: “Không có gì, cậu nói cho tôi biết trước, vì sao tốc độ của nhóm các cậu lại nhanh như vậy?”
Nói xong, ông ấy còn nhìn thoáng qua phía Côn Bố, hiển nhiên lão Yên đã hiểu vì sao Côn Bố đột nhiên bảo chúng tôi dừng lại chờ chờ đợi, anh ta có liên hệ với ảnh cổ, nên tất nhiên cũng cảm nhận được sự hiện diện của ảnh cổ.
Chỉ là tốc độ của nhóm Nha Tử quá nhanh, anh ta cần phải xuống núi rồi lại leo núi, sau đó mới vào được đường hầm này, tuy rằng trên đường đi chúng tôi đã trì hoãn không ít thời gian, thế nhưng Nha Tử và hai người kia cũng đâu thể bám theo nhanh như vậy?
****
Nha Tử cười hì hì: “Tôi biết mọi người đang vội, nên đã chọn đi đường đường tắt, sau khi vào đường hầm thì lại chạy như điên. Dù sao cũng có mọi người đi trước mở đường, tôi đâu cần phải lo tới bẫy biếc gì nữa, cho nên tốc độ mới nhanh như thế.”