Chương 1218 Bảo Vật Đạo Giáo
Hoá ra là như vậy.
Nha Tử xua tay: “Tên nhãi Xích Mi kia thực sự chạy thoát khỏi đường hầm này sao?”
Lão Yên trừng mắt với anh ta, quát: “Thằng nhãi gì mà thằng nhãi, nói năng cho đàng hoàng.”
Nha Tử còn lâu mới sợ lão Yên, vẫn cứ cười khúc khích như cũ. Lão Yên không còn cách nào với anh ta, đành phải giải thích chuyện của Xích Mi một lượt, Nha Tử vừa nghe xong sắc mặt liền trầm xuống.
“William muốn tìm thuốc trường sinh?” Anh ta nắm bắt trọng điểm rất chuẩn.
Lão Yên gật đầu, nói bản thân ông ấy cũng không biết được lý do, bây giờ ngẫm lại mới thấy những hành vi trước đó của William đúng là rất lạ, như thể những nơi có liên quan tới truyền thuyết đều có bóng dáng của tên này.
Hiện giờ lão Yên hoài nghi, có phải mục đích của tên này từ trước tới nay vẫn luôn là tìm kiếm thuốc trường sinh hay không?
Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng tôi chưa từng tới nhà của William, nhưng từ cách làm việc và tác phong của ông ta đều cho thấy gia tộc của William vốn chẳng phải gia tộc bình thường, nếu gia tộc này không khiêu khích đất nước của tôi, đoán chừng bọn họ có thể sống một đời vẻ vang. Thế nhưng William lại vì thuốc trường sinh mà ra vào Trung Quốc mấy lần, tuy rằng ông ta đã chạy thoát, nhưng cũng phải đối mặt với những rủi ro rất lớn.
Nha Tử cười nhạt một tiếng, nói: Nhìn dáng vẻ hấp hối của tên kia, nói không chừng ông ta đã chẳng sống được bao lâu nữa rồi?
Anh ta chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi, thế nhưng dây thần kinh trong đầu tôi lại chợt nảy lên, không sai, lần cuối cùng nhìn thấy William, tôi cảm thấy thể trạng của ông ta không được tốt cho lắm, nhưng dù vậy ông ta vẫn kiên trì vào mộ, nếu vì tìm thuốc trường sinh thì cũng có thể hiểu được.
Nha Tử thấy tôi nhìn anh ta chằm chằm, bèn hỏi tôi có chuyện gì, tôi thở ra một hơi, nói: “Nha Tử, nói không chừng anh đoán đúng rồi đó! William thật sự không còn sống được lâu nữa, cho nên ông ta mới cần tới thuốc trường sinh.”
“A?” Nha Tử cũng có chút không tin, anh ta chỉ nói bừa như thế, ấy vậy mà lại nói trúng rồi.
Lão Trương đứng ở bên cạnh vỗ vào vai Nha Tử: “Hy vọng cái miệng quạ đen của cậu cũng có lúc dùng được.”
Tôi nhìn lão Trương, vẫn cảm thấy thế giới này có phải quá huyền ảo rồi không, ông ấy vậy mà lại là chuyên gia mà tôi hy vọng lão Yên có thể mời tới…
Lão Trương nhìn về phía tôi, hỏi: “Thế nào? Ăn nhiều thịt dê của tôi như vậy, bây giờ còn không nhận ra tôi à?”
“Sao có thể chứ?” Tôi cười gượng hai tiếng, nói: “Lần này chỉ có thể trông cậy vào ngài, tuy rằng chúng tôi đã đoán ra Xích Mi chạy thoát từ đường hầm này, nhưng chúng tôi vẫn cần phải theo dõi xem chúng có thực sự rời đi từ nơi này hay không, để phòng ngừa chuyện không may.”
Lão Trương cười hì hì, thoạt nhìn vẫn như một ông chủ quán trung thực và lương thiện.
“Bộ đàm của các người đã bị phản trinh sát rồi sao?” Chỉ một câu này của lão Trương đã khiến sắc mặt của lão Yên xấu đi, phải đáp rằng bản thân cũng không biết trong bang của Xích Mi còn có cao thủ như thế, suýt chút nữa chúng tôi đã bị mắc mưu của bọn chúng.
Lão Trương yêu cầu lão Yên đưa bộ đàm cho mình, tôi nhìn thấy lão Trương ngồi xổm xuống đất đùa nghịch với chiếc bộ đàm kia, ước chừng khoảng 5 – 6 phút sau, ông ấy ấn một cái vào bộ đàm để trực tiếp kết nối với cấp trên.
“Tình hình thế nào rồi?”
Giọng nói lo lắng của bộ trưởng Hầu vang lên từ bộ đàm, lão Trương cười hắc hắc hai tiếng, nói một câu: “Tất cả vẫn bình thường. Sau đó không đợi đối phương đáp lại, ông ấy đã tắt bộ đàm, tôi nhìn cảnh này mà trợn mắt há mồm…”
Thành thật mà nói, ban đầu tôi mong ông ấy tới chính là vì muốn có người bảo trì liên lạc với cấp trên, rốt cuộc thì phía trên cũng cần phải theo dõi toàn bộ quá trình của chúng tôi.
Chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc cắt đứt liên lạc qua sóng bộ đàm sau khi nhận ra mình đã bị phản trinh sát, giờ được kết nối lại lần nữa, tất nhiên ai cũng hy vọng có thể nói nhiều thêm mấy câu, thế nhưng nhìn dáng vẻ của lão Trương, rõ ràng là ông ấy sẽ không cho chúng tôi báo cáo thêm nữa.
Lão Yên dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía lão Trương, hỏi ông ấy có ý gì?
Lão Trương nhún vai, thái độ thờ ơ: “Để bọn họ theo dõi bộ đàm cũng chẳng có tác dụng gì cả, ngược lại chỉ khiến chúng ta bị phân tâm, cứ cắt liên lạc trước, chờ đến lúc quan trọng hãy báo cáo sau.”
Lão Yên lập tức ngừng nói, bảo lão Trương cứ xem tình hình mà làm, mấy người chúng tôi đều sẽ phối hợp với ông ấy.
Lão Trương vừa lòng gật đầu, nói: “Đúng rồi, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành một cách mỹ mãn là được, còn về phần đám tai to mặt lớn kia có vui hay không, đều đã có bộ trưởng Hầu lo liệu cả rồi.”
Tôi không khỏi nghẹn lời, nếu để cho bộ trưởng Hầu nghe được mấy lời này, đoán chừng ông ta sẽ tức hộc cả máu ra mất.
Nếu mọi người đều nghĩ như lão Trương, chỉ e là bộ trưởng Hầu chẳng có sức đâu mà giải quyết mớ hỗn độn này…
Ấy vậy nhưng lão Yên cũng chẳng phản đối, những người khác cũng tỏ vẻ tập mãi thành quen, còn tôi thì chỉ âm thầm cản thấy kỳ lạ, xong cũng không nói gì thêm.
Một ông chủ quán thịt dê nướng, lắc mình một cái liền hóa thành chuyên gia kỹ thuật, có nói thế nào thì đây cũng là một chuyện lạ.