← Quay lại trang sách

Chương 1219 Bảo Vật Đạo Giáo

Nhưng tôi lại nhớ tới một chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu, đó là Lưu Hàn Thu coi cửa hàng thịt dê như cứ điểm của 701, đã lén động tay động chân ở nơi đó, trước kia tôi còn cho rằng Lưu Hàn Thu đã lầm, tuy nhiên bây giờ ngẫm lại, người lầm rõ ràng là tôi.

Lưu Hàn Thu khẳng định đã tra ra được cái gì đó, cho nên mới ra tay ở cửa hàng thịt dê, nhưng cho dù là như vậy, ông ta vẫn chẳng thế khiến lão Trương lộ diện.

Về lý do tại sao một kỹ thuật viên lại mở cửa hàng thịt dê ở bên ngoài, điều này chẳng cần nghĩ của biết, quán thịt dê ấy chẳng qua chỉ là lớp vỏ bọc, bên trong lão Trương nhất định là có nhiệm vụ gì đó.

Mà những nhiệm vụ nào lại khiến nhân viên kỹ thuật trong lĩnh vực này có thể được cử ra ngoài làm việc lâu dài?

Tôi liếc mắt nhìn Nha Tử một cái, với thân phận trước mắt của tôi tại 701, bọn họ đều không nói cho tôi biết điều này, chứng tỏ họ đã làm công tác bảo mật rất tốt, bảo sao Lưu Hàn Thu không xác định được thân phận của lão Trương. Công tác bảo mật đã làm được tới mức này, nếu ông ta còn biết được, vậy thì đúng là thần thông quảng đại rồi.

“Hì hì,” Nha Tử bước đến bên cạnh tôi: “Không ngờ tới phải không?”

Tôi trợn mắt nhìn anh ta, không nói ra lúc bọn họ gọi lão Trương là chuyện gia, tôi chỉ nghĩ đến món thịt dê xiên của lão Trương mà thôi.

Lúc ấy chỉ là vì thèm ăn, nhưng thật sự không ngờ chuyên gia đó ấy vậy mà lại chính là lão Trương.

Tôi không biết nên nói như thế nào, chỉ nhìn lão Trương đang tiếp tục đùa nghịch với chiếc bộ đàm.

Hành động vừa đùa nghịch của ông ấy hẳn là đã giảm bớt nguy cơ bị phản trinh sát của chúng tôi, bây giờ ông ấy lại tiếp tục nghịch với bộ đàm, tôi đoán chắc là ông ấy đang truy ngược lại dấu vết của đám người Xích Mi!

Quả nhiên, lão Trương ngẩng đầu lên, nhìn về phía lão Yên, hỏi: “Các người đuổi theo tới tận bây giờ, có xảy ra chuyện gì không?” Ông ấy cần đoán ra được đám người Xích Mi có sử dụng bộ đàm không và tần số họ sử dụng là gì.

Lão Yên không giấu giếm lão Trương điều gì, theo lý mà nói, đối phương không được xem như là người của 701, nên khi nói chuyện lão Yên đều phải thận trọng hơn, thế nhưng nhìn cách cư xử của lão Yên với lão Trương, có vẻ họ tin tưởng nhau tới độ 100%.

Loại tin tưởng này chỉ có thể xuất hiện giữa các thành viên của 701 chúng tôi mà thôi, cho nên tôi không thể không tò mò mà nhìn sang lão Trương, không rõ người này có bản lĩnh thế nào mà lại khiến lão Yên lộ ra thái độ như vậy?

Nhưng vào lúc lão Trương đang điều chỉnh bộ đàm, lão Yên đã ra hiệu cho chúng tôi im lặng, rõ ràng là yêu cầu chúng tôi đừng lên tiếng làm phiền lão Trương, bởi vậy, nên mặc dù có rất nhiều nghi ngờ nhưng tôi cũng không nói ra.

Ước chừng 5 phút sau, lão Trương liền cười, nói: “Bọn họ cũng không có nhiều bản lĩnh lắm đâu, tôi nói này lão Yên, sao anh có thể bị cái loại công phu mèo cào ba chân này phản ngược lại thế?”

Lão Yên cười khổ một tiếng: “Anh có thể đừng châm chọc chúng tôi nữa được không? Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là tìm ra tung tích của của đám Xích Mi hay sao?”

Lão Trương cất bộ đàm đi, không có ý định giao nó cho lão Yên, đây cũng là chuyện bình thường, dù sao thì quyền chủ động sử dụng đài bộ đàm sau này đều nằm trong tay lão Trương.

“Tiếp tục đi dọc đường hầm để đuổi theo chúng.” Lão Trương không nói gì thêm, chỉ bảo chúng tôi mau chóng di chuyển.

Trong lòng tôi kỳ thật có rất nhiều nghi hoặc, nhưng tôi lại không hề mở miệng. Nhìn cách lão Yên và lão Trương ở chung với nhau, tôi chỉ cảm thấy có chút quái lạ, lão Yên chưa bao giờ là một người dễ nói chuyện như thế, cho dù có là chuyên gia được mời tới, cũng không thể nào giao toàn quyền chủ động cho người ta như vậy được.

Nhưng từ sau khi lão Trương xuất hiện, quả thực lão Yên đã giao toàn quyền chủ động ra, tuy rằng thoạt trông không rõ lắm, nhưng tôi dám khẳng định, nếu lão Trương có yêu cầu gì, lão Yên nhất định sẽ làm theo lời của ông ấy.

Chúng tôi lao thẳng về phía trước, có Nha Tử phối hợp với cô Thu, chúng tôi không còn cần sợ bẫy nữa. Theo cách nói của Nha Tử chính là: Chỉ cần nhìn thoáng qua là anh ta đã biết ở đây có bẫy hay không rồi. Tuy rằng lời này của Nha Tử nghe có vẻ hơi lố, nhưng xét đến những suy đoán trước đây của chúng tôi, tôi nghĩ chắc cũng chẳng có vấn đề gì cả.

“Yên tâm đi, dựa theo địa chất ở nơi này, không dễ dàng lắp đặt bẫy được đâu.”

Vị chuyên gia còn lại vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.

Tôi nhìn về phía người đó, mái tóc của ông ấy cũng đã điểm hoa râm, chắc là lớn hơn lão Yên vài tuổi. Trước đó tất cả sự chú ý của chúng tôi đều đổ dồn lên người lão Trương, cũng không thể trách chúng tôi được, dù sao chủ một quán thịt dê nướng ở Yến Kinh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi với một thân phận khác, tất nhiên là phải thu hút sự chú ý của tôi rồi.

Hơn nữa vị chuyên gia này vẫn luôn giữ im lặng, vì thế tôi cứ vậy mà không chú ý tới ông ấy.

Hiện tại, lời của ông ấy lại khiến tôi nhớ ra, bởi vì địa chất của vùng núi Côn Luân rất phức tạp, phía trên có thể có băng tuyết dày, bên dưới lại có lỗ thủng, chính vì thế nên lão Yên mới phải mời chuyên gia địa chất tới đây.