Chương 1220 Bảo Vật Đạo Giáo
Xem ra mà mời đúng người rồi.
Có lời xác nhận của chuyên gia, chúng tôi cũng bớt hẳn đắn đo, trực tiếp tiến thẳng về phía trước!
****
Thỉnh thoảng, lão Trương lại lấy chiếc bộ đàm ra và mày mò, rồi nhắc nhở chúng tôi nên tăng tốc độ hay giảm tốc độ. Đôi khi ông ấy đang mân mê được một nửa lại đột nhiên tắt bộ đàm đi, ngay sau đó sẽ cười lạnh một tiếng, chúng tôi cũng liền hiểu ra, đám người của Xích Mi quả thực vẫn luôn truy ngược lại chúng tôi.
Khó trách sao bọn họ lại biết chúng tôi đang đuổi theo phía sau.
“Nhiệm vụ theo dõi như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?” Tôi hỏi lão Yên.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lão Yên hắc một tiếng, nói tất nhiên là có ỹ nghĩa chứ, chỉ cần đám Xích Mi tiến thẳng tới núi Côn Luân mà không ngừng nghỉ, việc theo dõi của chúng tôi nhất định sẽ có kết quả.
Tôi cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, Xích Mi rốt cuộc đã nhận được lợi lộc gì từ chỗ William, rõ ràng là ông ta biết mình bị theo dõi như thế, nhưng vẫn không ngăn cản được ý muốn đi tìm thuốc trường sinh.
Nghe tôi nói như vậy, Toản Địa Thử đi bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nói: “Không khéo Xích Mi còn chẳng thèm để chúng ta vào mắt.”
Tôi nhìn Toản Địa Thử, cười nói: “Tiền bối, cho dù ông ta không để chúng ta vào mắt thì đã sao, chúng ta còn không thể trị ông ta ư?”
“Tất nhiên là có thể!” Toản Địa Thử cười lạnh một tiếng.
Tôi hiểu nút thắt của ông ấy, tôi đoán lần này giữa Toản Địa Thử và Xích Mi sẽ là một cuộc chiến sinh tử thực sự, tuy nhiên chúng tôi sẽ không để một mình Toản Địa Thử xảy ra chuyện được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, biết đường hầm này không có bẫy nên tốc độ của chúng tôi đã được đẩy lên gấp đôi, chỉ trong vòng một ngày đường, chúng tôi đã nhìn thấy được điểm cuối.
“Lạnh quá.” Lão Trương hà hơi, rồi xoa xoa tay.
Tôi cũng quấn chặt quần áo của mình lại, rồi hỏi: Chẳng lẽ đây chính là núi Côn Luân sao? Nhưng không đúng, cho dù có là núi Côn luân đi nữa, cũng không thể nào lạnh được đến mức như thế này.
Nếu ở dưới chân núi vào mùa này, cho dù thế này thì sự chênh lệch nhiệt độ cũng không thể lớn được như thế, tại sao lại lạnh như vậy?
“Đi ra ngoài chẳng phải sẽ biết rồi ư.” Lão Trương cũng là người thuộc phái hành động, ông ấy định xách theo bộ đàm bước ra ngoài, nhưng lại bị lão Yên ngăn lại.
Lão Trương dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía lão Yên, nhưng lão Yên không nói gì, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Nha Tử.
Nha Tử đẩy đẩy kính râm, rồi ra hiệu bảo lão Yên yên tâm.
“Xích Mi có phải bị ngốc rồi không?” Lão Yên nói: “Đường hầm này không chỉ không có bẫy, có thể nói là do bọn chúng không có thời gian chuẩn bị, thế nhưng đặt một cái bẫy ở cuối đường hầm thì cũng đâu có khó, sao đến cả chuyện này mà ông ta cũng không làm?”
Tôi cười nói: “Không có bẫy không phải rất tốt sao?”
Chẳng lẽ chúng tôi cứ nhất định phải vượt 5 ải, chém 6 tướng mới được à?
Lão Yên trừng mắt với tôi, Toản Địa Thử ở một bên cũng lắc đầu nói tình hình không đúng lắm, đây rõ ràng không phải phong cách làm việc của Xích Mi, trừ khi đám người kia đã gặp phải biến cố gì đó.
“Còn có thể gặp biến cố gì chứ, chẳng lẽ thuốc trường sinh lại đột nhiên hiện ra được sao?” Tôi cười giễu cợt.
Tôi vừa nói xong lời ấy thì tất cả mọi người đều quay lại nhìn tôi, tôi cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi mọi người làm sao vậy?
Lão Yên vỗ bả vai của tôi, nói: “Cậu nói không sai, chỉ có tin tức về thuốc trường sinh bỗng nhiên thay đổi thì mới có thể khiến chúng không ngừng đẩy nhanh tốc độ, đến nỗi không có thời gian đặt bẫy chúng ta.”
Tôi mở to hai mắt, chỉ tuỳ tiện nói bừa một câu thế thôi, chẳng lẽ lại trúng thật sao?
Lão Yên vuốt cằm nói: “Nếu như vậy, chúng ta cứ ra ngoài trước đã, tuy nhiên sau khi ra ngoài mọi người phải cẩn thận, không biết tình hình của đám Xích Mi hiện tại thế nào rồi…”
Tôi gật đầu, bảo lão Yên cứ yên tâm, mấy người chúng tôi đều có kinh nghiệm phong phú cả, sẽ không bất cẩn như vậy đâu.
Lão Trương khẽ cười một tiếng, nói: “Mấy cô mấy cậu tới từ 701 đúng là trước sau như một, làm việc lúc nào cũng lo trước lo sau như vậy.”
Nha Tử vòng tay qua vai ông ấy, nói: “Lão Trương, ông cũng có thể mà, thế nào, năm đó 701 “từ chối” ông nên ông còn ôm hận tới tận ngày hôm nay à?”
Sắc mặt của lão Trương thay đổi, nói: “Thằng nhãi con nhà cậu, vả mặt người khác cũng không phải làm như vậy đâu, cút, cút, cút, cút sang một bên đi.”
Nha Tử da mặt dày vẫn ôm vai của lão Trương như cũ, đáp: “Nếu lần này ông không phải tới đây vội, tôi đã bảo ông mang thêm chút thịt dê tới nấu cho chúng tôi ăn.”
“Cậu chỉ tham ăn mà thôi.” Lão Trương trừng mắt với anh ta, nhưng hiển nhiên là không tức giận.
Tôi không khỏi buồn cười, bảo sao khi lão Trương nói chuyện với lão Yên cứ như luôn kẹp dao giấu kiếm, hoá ra bên trong còn ẩn chứa một câu chuyện như vậy.
Vì thế, tôi lén hỏi cô Thu ở bên cạnh xem cô ấy có biết chuyện gì hay không, cô ấy cười ha hả nói đương nhiên là mình biết, chỉ là chuyện này đúng là hơi khó nói.
Sao?
Nhìn dáng vẻ nén cười của những người khác, lại liếc sang thấy vẻ mặt lạnh lùng mà lão Trương trưng ra với lão Yên, tôi liền biết được, e là chuyện này do lão Yên nhúng tay vào rồi.