← Quay lại trang sách

Chương 1221 Bảo Vật Đạo Giáo

Lão Yên xoa mũi: “Sao anh lại thù dai như thế, chuyện này đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, hơn nữa, chẳng phải không ở trong 701 anh vẫn có thể hô mưa gọi gió đấy thôi?”

Lão Trương trừng mắt với lão Yên, thế nhưng ông ấy lại chẳng nói gì, mà chỉ kéo Nha Tử đi tới lối ra của đường hầm.

Tôi có thể thấy lão Trương thực ra cũng chẳng muốn cùng Nha Tử đi ra ngoài, nhưng Nha Tử lại tựa như viên kẹo mạch nha, có dứt ra thế nào cũng không xong, bởi vậy ông ấy mới chỉ đành chấp nhận mà thôi.

Bọn họ vừa rời đi ước chừng được khoảng 1 phút rồi liền quay lại, ra hiệu cho chúng tôi bên ngoài không có gì nguy hiểm, lúc này chúng tôi mới lần lượt bước ra khỏi đường hầm.

Đây là?

Lần đầu tiên bước ra, tôi nhìn thấy một mảnh tuyết trắng, tôi rùng mình một cái vì lạnh, vừa rồi ở trong đường hầm nên còn không để ý, thế nhưng vừa ra ngoài tôi lại tự hỏi, chẳng lẽ chúng tôi đã đi thẳng tới núi Côn Luân rồi ư?

“Không đúng, đây hẳn vẫn là ở chân núi, chẳng qua nơi này quanh năm bị che khuất mà thôi.” Chuyên gia địa chất giải thích.

Lão Yên gật đầu: “Anh Cổ, anh nhìn bốn phía xung quanh xem, đám Xích Mi đào đường hầm tới tận đây, có phải có mục đích gì không?”

Tôi nhìn chuyên gia địa chất được gọi là ngài Cổ kia, thấy ông ta lấy ra một số lượng lớn dụng cụ từ ba lô và bắt đầu dò xét địa chất, chợt tôi cảm thấy đau đầu, mà ở bên khác, lão Trương cũng đã bắt đầu đùa nghịch bộ đàm.

Đồng thời, trong tay ông ấy còn cầm một thứ mà tôi chưa từng thấy trước đây!

Lão Yên cười một tiếng, nói: “Lão Trương không những giỏi truy tung sóng vô tuyến, mà ông ấy còn có cách khác để có thể tìm được đám người của Xích Mi.”

Tôi tò mò hỏi là cách gì, lão Yên lại không nói, chỉ bảo sau này sẽ biết thôi.

Tôi nhìn ông ấy, càng thấy tò mò hơn, về sau tôi có thể biết được cái gì chứ?

“Đúng rồi, năm đó vì sao ông lại không cho lão Trương vào 701?” Tôi nhìn thoáng qua phía lão Trương, thấy ông ấy đang dùng vẻ mặt nghiêm túc để nghiên cứu, chúng tôi cách ông ấy cũng không gần, đoán chừng lão Trương cũng không nghe thấy, lúc này mới lén hỏi lão Yên.

Lão Yên có chút xấu hổ, nói: “Kỳ thật năm đó do bản thân tuổi trẻ nông nổi, hơn nữa lão Trương lại không biết nhượng bộ, dù hai người thường xuyên qua lại nhưng tôi nhất quyết không để lão Trương vào 701. Sau này tôi lại đi mời lão Trương, nhưng lão Trương đã phớt lờ tôi.”

Nghe lão Yên nói như vậy, tôi càng thấy tò mò hơn, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, lão Yên thấy tôi muốn biết như vậy, liền cười ha hả, nói chúng tôi cứ nhìn xung quanh xem.

Lão Trương liếc mắt nhìn lão Yên một cái, trông dáng vẻ này chắc là đã thấy rõ ý của lão Yên rồi.

Lão Yên có chút xấu hổ, xong cũng không nói gì thêm, mà kéo tôi đi đến gần lối ra đường hầm.

“Cậu cũng biết chuyện năm đó rồi, bởi vì đội trưởng Bạch xảy ra chuyện, 701 gần như bị phá hủy.” Lão Yên mở đầu bằng một chủ đề nặng nề: “Tôi rất nóng lòng muốn chiêu mộ nhân tài. Thứ nhất là để chứng minh 701 vẫn còn hữu dụng, thứ hai là để đối phó với Lưu Hàn Thu, không, không thể nói là đối phó, năm đó tôi cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình thôi.”

Tôi yên lặng lắng nghe, biết lấy lúc ấy so với tuổi tác và kinh nghiệm của lão Yên, có thể vực dậy 701 sau khi đội trưởng Bạch xảy ra chuyện, quả là chuyện không hề dễ dàng gì, cũng may lão Yên đã kiên trì và 701 hiện giờ vẫn hoạt động rất tốt.

Lão Yên tiếp tục nói: “Đúng vào lúc đó, lão Trương tới tìm tới gặp tôi và tự đề cử chính mình…”

Tôi nghe lão Yên kể lại, mới biết được chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi, chẳng qua tính cách lão Trương quá mạnh mẽ, cho dù sau này lão Yên có tới mời ông ấy, nhưng ông ấy lại không muốn gia nhập 701 nữa, thế nhưng đối với những lần xin giúp đỡ từ 701, lão Trương vẫn giúp đỡ hết lòng, lần này cũng như vậy.

Năm đó khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển, lão Yên cũng chưa tiếp xúc nhiều với những thứ liên quan đến các phương tiện thông tin, bởi vậy khi lão Trương tới xin gia nhập lão Yên mới không coi trọng ông ấy.

Hơn nữa, năm ấy lão Trương vẫn còn là một thằng nhóc chưa mọc đủ lông tóc, kỹ thuật cũng không khiến người ta ấn tượng như bây giờ, bởi vậy lão Yên mới hoài nghi bản lĩnh của ông ấy, còn nói 701 không thu nhận người vô dụng.

Chính một câu này đã đắc tội lão Trương.

Lão Yên tiếp tục sờ sờ mũi: “Tôi cũng đâu có ngờ, lão già kia lại thù dai như thế, nếu không phải Nha Tử đánh bậy đánh bạ mà tới quán lão Trương ăn mấy bữa thịt dê, tôi còn không biết ông ấy đã được cấp trên thu nhận, nhưng còn vì sao lão Trương lại mở một quán thịt dê thì tôi lại không rõ lắm…”

Tôi gật đầu hiểu ý, chẳng trách Nha Tử lại nói nếu không có anh ta, vị chuyên gia này chưa chắc đã tới, hoá ra lời này lại là thật!

“Nhưng xét theo thái độ của ông, nếu ông thực sự tin tưởng ông ấy, bây giờ người chỉ huy đã biến thành lão Trương rồi.” Tôi cười ha hả, nói.

Lão Yên buông tay, nói: “Sau này tôi mới được được bản lĩnh của ông ấy! Thi thoảng tôi vẫn không khỏi cảm khái, chúng ta có biết bao người tài, thế nhưng chẳng có ai hiểu viết gì về công nghệ thông tin cả, nếu không chúng ta đã như hổ mọc thêm cánh rồi.”