← Quay lại trang sách

Chương 1222 Bảo Vật Đạo Giáo

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ đến đến những viên đạn Thương Thần đã sử dụng trước đó, đương nhiên tôi hiểu rằng công nghệ rất quan trọng trong nhiều trường hợp.

****

“Lão Yên, ông đứng đó nói chuyện cùng học trò nhỏ coi bộ vui đấy, mau lăn lại đây!”

Tôi đang muốn hỏi chi tiết hơn, xong giọng nói thiếu kiên nhẫn của lão Trương lại truyền tới.

Quay đầu nhìn lại, tôi thấy sắc mặt của lão Trương có chút không đúng, vội vàng cùng lão Yên chạy trở về.

Lão Yên lo lắng hỏi có phải đã truy tung được dấu vết của đám người Xích Mi rồi không?

Lão Trương gật gật đầu, tôi liền để lộ vẻ mặt vui mừng, nhưng ngay sau đó lão Trương lại lắc lắc đầu, lão Yên quýnh lên, vội bảo lão Trương đừng kích động, có gì muốn nói thì cứ nói đi.

“Lão Yên à, không phải tôi nói anh đâu, với cái tính tình nôn nóng của anh, sao anh vẫn có thể trở thành người dẫn đội thế? Bọn họ không so đo hay bất hoà với anh à?” Lão Trương lạnh lùng nói một câu: “Những người khác còn chưa tới sao?”

Lão Yên thở dài: “Lão Trương, nếu có chuyện gì cần nói, chúng ta có thể đợi đến lúc về Yến Kinh hãy nói sau, nhiệm vụ lần này thực sự rất quan trọng, nếu xảy ra vấn đề gì, bộ trưởng Hầu cũng không gánh vác nổi trách nhiệm đâu.”

“Thật sao?” Lão Trương nhướng chân mày, ông ấy nói vẫn còn thời gian, chỉ là không biết nội dung cụ thể của nhiệm vụ, còn tưởng rằng chỉ là bắt giữ Xích Mi thôi.

Lão Yên đau đầu day trán, nói: “Vậy sao đến cả anh Cổ còn biết? Nhất định là do anh không chịu đọc kỹ thông tin tôi gửi tới, đúng không?”

Lần này tới lượt lão Trương xấu hổ, ông ấy cười hắc hắc hai tiếng, vừa lúc này, những người khác cũng chạy tới bên này, lão Trương bèn nhanh chóng thay đổi chủ đề: “Đoàn người của Xích Mi đang cách chúng ta không xa.”

Không xa?

Bọn chúng đã đi trước chúng tôi ít nhất nửa ngày đường, ấy vậy mà bây giờ lại cách chúng tôi không xa?

Lão Trương ừ một tiếng, nói: “Chắc cũng chỉ cách chúng ta mấy trăm mét mà thôi, bởi vì đỉnh núi đã che khuất tầm nhìn của chúng ta, cho nên chúng ta mới không nhìn thấy bọn chúng, nếu ở một nơi bằng phẳng hơn thì chúng ta đã sớm nhìn thấy bọn chúng rồi.”

Lông mày của lão Yên cau lại, nói: “Trong hồ lô của Xích Mi rốt cuộc giấu cái gì, lúc thì vội vàng như thể bị Diêm Vương đuổi theo sau, lúc lại chậm rì rì như đang cố ý chờ đợi chúng ta vậy.”

Tôi khẽ lắc đầu: “Ông không nhớ à, có thể là bởi vì ông ta còn chưa tìm ra thuốc trường sinh?”

Chuyện này vốn rất bình thường, thuốc trường sinh nằm trong núi Côn Luân, mà núi Côn Luân lại rộng lớn như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu người biết nó ở đâu?

Lão Yên vỗ vỗ đầu, nói chẳng biết bản thân bị làm sao, cứ hễ nhắc tới Xích Mi là lại trở nên nóng nảy, tới nỗi thậm chí còn không hiểu một sự thật đơn giản như vậy.

Lão Trương lại đâm chọc lão Yên một câu: “Tôi thấy anh ấy à, sớm đem vị trí của mình nhường lại cho Trường An đi thôi, già rồi thì phải chấp nhận.”

Lão Yên trực tiếp phớt lờ ông ấy, nói nếu Xích Mi đang ở ngay phía trước, vậy chúng tôi mau đuổi theo mới phải.

“Nói anh nóng nảy anh còn không chịu tin.”

Kết quả là thái độ của lão Yên lại khiến lão Trương đâm chọc thêm một câu, lão Yên cũng nóng nảy, trực tiếp quát lên: “Vậy anh nói bây giờ nên làm thế nào?”

Lão Trương thở dài giải thích: “Lần này cũng không phải là tôi có ý nhắm vào anh, chủ yếu là bởi vì đám người của Xích Mi vẫn luôn quẩn quanh ở chỗ này, cũng không biết là bọn chúng đang muốn làm gì, chúng ta vẫn đừng nên nóng vội vẫn hơn.”

Tôi kinh ngạc nhìn thoáng qua lão Trương, vậy mà ông ấy có thể nhìn ra được đám người kia vẫn luôn quanh quẩn ở chỗ này sao?

“Thế nào, nhóc Trường An không tin ư?” Có thể là thái độ kinh ngạc của tôi quá mức rõ ràng, nên lão Trương bèn cười ha hả mà hỏi tôi.

Tôi ho khan hai tiếng, nói: “Không phải không tin, mà là… mà là thực sự quá khó tin.”

Lão Trương đắc ý nhìn tôi, sau đó giọng điệu của ông ấy trở nên nghiêm túc hẳn: “Xem ra cũng không phải bọn chúng đang tìm đường, mà nhiều khả năng là bọn chúng đang làm cái gì đó, chúng ta chỉ cần cho hai người đi tìm hiểu một chút, những người khác thì cứ chờ trước, nếu cùng đi ra ngoài hết thì rất dễ dàng xảy ra chuyện.”

Lần này, lời nói của lão Trương rất chân thành, lão Yên không còn xúc động nữa, sau đó ông ấy nhìn về phía Côn Bố, loại chuyện này, tất nhiên giao cho Côn Bố là yên tâm nhất.

Côn Bố vô cảm gật đầu, lúc anh ta đang định rời đi, lão Trương lại gọi anh ta lại.

“Cậu cầm lấy cái này, tìm cách gắn nó lên người của đám Xích Mi.” Lão Trương đưa cho Côn Bố một thứ nhỏ tầm cỡ móng tay.

Lão Yên lắc đầu nói hẳn là không được, mục tiêu của máy nghe trộm quá rõ ràng, rất dễ bị đám người của Xích Mi phát hiện.

Lão Trương lại dường như không nghe thấy gì, cũng chẳng thèm để ý mà giơ tay lên và yêu cầu Côn Bố cứ dựa theo lời mình mà làm.

Côn Bố không hề do dự, cầm theo máy nghe trộm và rời đi mà không xin thêm chỉ thị gì từ lão Yên.

Lão Yên nhìn theo bóng dáng của anh ta, thở dài vài lần, nói rằng khuỷu tay của Côn Bố lại hướng ra ngoài rồi…

Chẳng ai buồn để ý tới lời cảm thán của lão Yên, tôi cũng nhận ra, hai người này (lão Yên + lão Trương) cứ ở bên nhau là lại như vậy, tôi thấy anh thì khó ở, anh thấy tôi cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng tóm lại đây chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ là cạnh khoé nhau vài câu mà thôi, đương nhiên mấy người chúng tôi cũng chẳng để vào trong lòng.