Chương 1223 Bảo Vật Đạo Giáo
Sau khi Côn Bố rời đi, ngài Cổ cũng cất đống dụng cụ của mình đi, nói mình muốn đi xung quanh quan sát một chút, hình như không có một ngôi mộ lớn nào cả.
“Không chỉ tìm mộ lớn.” Lão Yên thở dài: “Mục tiêu lần này của chúng ta rất không rõ ràng, có khi đó chỉ là một nấm mồ nhỏ mà thôi.”
Ngài Cổ nhìn lão Yên, nói: “Khó khăn đấy, tìm mấy nấm mồ nhỏ ở những nơi khác đã rất khó rồi, càng đừng nói là tìm trong dãy núi Côn Luân này.”
Lão Yên cười cười: “Cho nên mới phải mời anh và lão Trương tới đây.”
Ngài Cổ khẽ gật đầu, nói ông ấy cũng chỉ có thể cố gắng hết sức.
Lão Yên vỗ vả vai của tôi, bảo tôi hãy phối hợp với ngài Cổ.
Thế này tôi mới biết hoá ra ngài Cổ còn phụ trách cả việc tìm mộ, thế nhưng bất cứ ai trong số những người có mặt ở đây cũng có thể đi tìm mộ, ấy vậy mà còn mời ngài Cổ tới, chẳng lẽ là người này có phương pháp tìm ra mộ nào khác với chúng tôi ư?
Ngài Cổ vẫy tay, bảo tôi qua phía ông ấy, tôi bèn chạy tung ta tung tăng tới. Ông ấy đưa cho tôi một cái kính lúp, nói vừa khéo bây giờ đang gần buổi trưa, cứ dùng kính lúp này chiếu lên nền tuyết, có gì khác lạ thì phải báo ngay cho ông ấy biết.
Tôi nhìn ông ấy, gì không hiểu ông ấy muốn làm gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ban đầu tôi hơi khó chịu khi nhìn tuyết dưới ánh mặt trời, bây giờ còn cầm thêm cái kính lúp càng khiến mắt của tôi thấy khó chịu hơn, nhưng lão Yên đã phân phó như vậy, tôi cũng chỉ có thể cố gắng phối hợp mà thôi.
Tôi nhìn thẳng vào kính lúp, sau một lúc lâu cũng không tìm ra được điều gì kỳ lạ, còn đôi mắt của tôi thì sắp mù tới nơi rồi.
“Trường An, có phát hiện gì chưa?” Cứ cách khoảng 2 phút, ngài Cổ lại hỏi tôi một lần, câu trả lời của tôi luôn là: Không có.
Sau khi hỏi khoảng ba bốn lần, ngài Cổ không hỏi nữa, mà trực tiếp chạy tới đoạt lấy cái kính lúp trong tay của tôi, bảo tôi phải xem xét cho cẩn thận một chút, đừng cho rằng nhiệm vụ ông ấy giao cho tôi không phải là nhiệm vụ quan trọng.
Tôi há miệng định nói, kỳ thật tôi không hề nghĩ như thế, xong tôi thực sự không tìm được cái gì có ích cả.
“Ngài nói tôi nên làm thế nào bây giờ?” Tôi trông có vẻ ngài Cổ đã hơi tức giận, nên tôi cũng chẳng nói gì thêm chỉ bảo ông ấy nói cho tôi từng bước cụ thể, như thế tôi cũng tiện làm tiếp.
Ngài Cổ thấy tôi hỏi như vậy cũng không tiện quở trách tôi nữa, cầm kính lúp trực tiếp ngồi xổm xuống đất, để ánh nắng xuyên qua kính lúp chiếu xuống mặt tuyết, chờ đến khi tuyết ở chỗ ấy hơi tan ra thì lại đổi sang chỗ khác.
Ông ấy liên tiếp chiếu xuống ba nơi, dường như tôi cũng nhìn ra được chút manh mối… Có phải ông ấy đang xem xét mức độ tan của tuyết để phán đoán bên dưới có gì, đúng không?
Tuy rằng tôi không biết nguyên lý là gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm của mình, tôi cũng biết được một chuyện, nếu dưới lớp tuyết trống không, như vậy tốc độ tan của tuyết ở chỗ đó sẽ nhanh hơn chỗ khác một chút, hoặc nói cách khác, sau khi tuyết tan sẽ dễ sụp xuống hơn.
“Tôi đã hiểu rồi, ngài cứ giao cho tôi đi.” Tôi nhẹ giọng nói.
Ngài Cổ ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi tôi đã chắc chưa?
Tôi vội vàng gật đầu, đáp: “Nếu nhìn thấy tốc độ tan của tuyết có gì đó không đúng, hoặc là nơi tuyết sụp xuống có gì khác lạ, tôi sẽ lập tức báo lại ngay.”
Lúc này ông ấy mới vừa lòng gật đầu, khen ngợi: “Không tồi, đúng là thanh niên giỏi!”
Được khen ngợi tôi có chút ngượng ngùng, nhận lấy kính lúp và bắt đầu quan sát theo phương pháp của ngài Cổ, kỳ thực tôi muốn thử năm kỹ năng nhìn Khí của mình, nhưng ở những nơi ánh sáng mặt trời bị khúc xạ mạnh thế này, giá trị của phương pháp này bị giảm đi rất nhiều, vì thế tôi liền yên tâm thử theo phương pháp của ngài Cổ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần tôi cũng có chút sốt ruột, tìm lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm được nơi nào khác lạ.
Tuy rằng tốc độ tan của tuyết đúng là khác nhau, nhưng tôi chỉ tuỳ tiện chọc tay xuống dưới, rõ chẳng có gì khác biệt cả, cùng lắm chỉ có thể chọc được ra một cái lỗ cỡ trung bình mà thôi.
Nếu không phải Côn Bố còn chưa trở về, tôi quả thực đã muốn bỏ cuộc rồi.
Đợi đã…
Tôi mới vừa ủ rũ chuẩn bị đổi sang một nơi khác, liền phát hiện ra nơi tôi vừa chiếu có gì đó không thích hợp, không phải là tuyết tan nhanh hay tốc độ sụp đổ nhanh, mà là tuyết ở nơi đó không hề tan ra.
Đây là lúc mặt trời lên cao nhất, sao dùng kính lúp chiếu xuống gần 15 phút mà vẫn chẳng có thay đổi gì sao?
Tôi vội vàng cất kính lúp đi, sau đó dùng tay sờ tới nơi khác.
Cảm giác lạnh lẽo truyền tới, nhưng đây tuyệt đối không phải cảm xúc khi chạm vào tuyết…
Tôi từ từ đi theo khu vực này rồi chuyển hướng sang khu vực bên cạnh, cuối cùng phát hiện ra một món đồ vật không lớn, đại khái chỉ tầm cỡ một quả trứng gà mà thôi, nhưng khi tôi dùng sức kéo, lại kéo không ra!
****
Đây là cái gì?
Cảm giác này cũng không giống như ngọc, huống chi trên đời này nào có thứ ngọc gì có thể trắng trong suốt như tuyết được.
Tôi tò mò nhìn chằm chằm vào thứ này một lúc lâu, cảm thấy nó có chút lạnh lẽo, nhưng không giống tuyết, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy thứ này trong đời.