← Quay lại trang sách

Chương 1224 Bảo Vật Đạo Giáo

“Trường An, cậu đang nhìn cái gì đấy?” Đột nhiên, lão Yên mò tới, hỏi một câu.

Tôi đặt tay lên thứ có kích thước bằng quả trứng kia, ra hiệu cho lão Yên tới gần xem, lão Yên sờ soạng một lúc, rồi cũng để lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

“Ngài Cổ.” Tôi hô một tiếng: “Phiền ngài tới đây xem thứ này một chút.”

Tuy rằng thứ này khác với thứ mà ông ấy mong muốn, nhưng chắc hẳn cũng được coi như là thứ khác lạ ở nơi này rồi, phải không?

Ngài Cổ nghe được tiếng la của tôi, lắc la lắc lư chậm rãi bước rời, tựa như chẳng có chút sốt ruột.

Ngược lại, lão Yên lại nóng nảy, trực tiếp léo tay ngài Cổ và bảo ông ấy nhanh chóng chạy về phía này, thứ kia vô cùng quái lạ.

Ngài Cổ à một tiếng, nói thứ này có thể quái lạ đến mức nào?

Tôi cười hai tiếng không nói gì, điều này rõ ràng là cố ý, chẳng trách lúc đó lão Yên không tình nguyện mời chuyên gia tới, nếu không tới lúc bất đắc dĩ, đoán chừng ông ấy cũng chẳng mở miệng đâu.

Tính tình của hai chuyên gia này, người này hơn hẳn người kia, lão Trương còn đỡ, tuy rằng cách nói chuyện của ông ấy khá gay gắt, nhưng tốt xấu gì cũng chỉ nhằm vào mỗi lão Yên, nhưng vị họ Cổ này lại nhắm vào tất cả mọi người.

Người này luôn kiệm lời, nhưng vẫn luôn bày ra dáng vẻ nhìn ai cũng không vừa mắt, cho dù đứng trước mặt lão Yên nhưng cũng chẳng thể hiện thái độ tốt.

Đương nhiên, tôi biết điều này cũng chẳng thể trách được ngài Cổ, dù sao người có tài cũng thường hay quái tính. Cho dù là nhóm chúng tôi đi ra ngoài, người khác cũng sẽ cảm thấy chúng tôi kỳ lạ, bởi vậy chuyện này cũng chẳng tính là gì.

Ngài Cổ bị lão Yên kéo tay chạy tới chỗ hai người chúng tôi vừa ngồi xổm, ngài Cổ bèn hỏi: “Phát hiện ra cái gì?”

“Ngài xem xem.” Tôi nhường ra vị trí, lão Yên liền chỉ tay về phía thứ lớn bằng quả trứng gà kia.

Nhưng lại phát hiện người sau căn bản không nghe được gì cả, bởi vì sau khi ngài Cổ nhìn thấy được thứ kia, cả người ông ấy đều ngây ngẩn, nhìn chằm chằm vào thứ kia hồi lâu cũng không chớp mắt.

“Anh có nghe tôi nói gì không đấy?” Lão Yên nói nửa ngày rồi nhận ra đối phương không hề đáp lại, bèn hỏi ngược lại một tiếng.

Nhưng ngài Cổ vẫn chẳng hề có phản ứng gì, mà vẫn nhìn chằm chằm vào thứ kia như cũ, đến nỗi tôi cũng có cảm giác sởn cả tóc gáy, mãi sau ngài Cổ mới chậm rãi lên tiếng: “Đây là tinh thể tuyết.”

Tinh thể tuyết ư?

Đến lượt tôi nhìn chằm chằm vào cái thứ gọi là tinh thể tuyết kia, tôi có chút khó hiểu, thứ này mà vẫn là tuyết à?

Tiếp đó tôi có chút thất vọng, rốt cuộc tôi còn tưởng đó là thứ gì ghê gớm lắm, nhưng khi nghe thấy đây cũng chỉ là một loại tuyết thì lập tức mất hứng thú.

Ai biết được ngài Cổ lại túm chặt lấy tôi, kích động nói: “Cậu tiếp tục tìm đi, rồi đánh dấu tất cả những chỗ có tinh thể tuyết!”

Nói xong, không đợi tôi cùng lão Yên kịp phản ứng lại, ngài Cổ liền lao thẳng ra ngoài, tôi ngây người nhìn bóng dáng của ông ấy, rồi quay sang hỏi lão Yên có biết tinh thể tuyết là thứ gì không?

Lão Yên lắc đầu, nói làm sao mình biết được, tuy nhiên nhìn dáng vẻ này của ngài Cổ, nhất định tinh thể tuyết là thứ không đơn giản đâu, tóm lại mọi người cứ tìm kiếm cẩn thận là được.

Tôi sờ mũi, nhận mệnh, một lần nữa cầm kính lúp tìm kiếm trên mặt tuyết trắng, đương nhiên, ngài Cổ cũng cho tôi một phạm vi tìm kiếm, chỉ yêu cầu tôi tìm kiếm trong phạm vi 50 mét xung quanh lối ra của đường hầm, vượt quá phạm vi ấy thì thôi.

Nếu không, tôi cũng không biết mình còn phải tìm kiếm tới khi nào.

Có mục tiêu, việc tìm kiếm của tôi cũng nhanh hơn hẳn, tôi không chỉ dùng kính lúp nữa, mà còn dùng tay sờ lên mặt tuyết nhiều hơn, tinh thể tuyết này rất cứng, có thể phát hiện ra bằng cách chạm vào.

Tôi đã mất gần 2 tiếng đồng hồ để tìm thấy tổng cộng 9 khối tinh thể tuyết trong phạm vi 50 mét.

Khi tôi nói với ngài Cổ kết quả này, ông ta dường như đã sớm đoán ra được từ trước, chỉ bình tĩnh nói: “Cậu lại tìm sợi dây nối những khối tinh thể tuyết này lại đi.”

Tôi tò mò nhìn ông ta, không rõ ông ta đang có dụng ý gì? Xong ngài Cổ cũng chẳng buồn giải thích, chỉ bảo tôi cứ làm theo lời của ông ta là được.

Tôi à một tiếng, cũng không phản bác, xét theo thái độ của người này, nhất định thứ được gọi là tinh thể tuyết kia có tác dụng. Chờ đến khi tôi làm xong hết thảy mọi việc, ông ta tự nhiên sẽ nói cho tôi biết tác dụng của chúng thôi.

Tôi không dùng chỉ mà trực tiếp móc ra cây bút mày đen và vẽ ký hiệu lên trên mặt đất.

Mặt đất trắng như tuyết được vạch ra những đường bút màu đen, thoạt trông vô cùng nổi bật.

Lão Yên nhìn động tác của tôi, rồi lại hỏi ngài Cổ xem đã bảo tôi làm gì?

Tôi cười khổ một tiếng, lão Yên liếc nhìn ngài Cổ, không biết ông ta đang bận rộn chuyện gì mà còn không thèm nhìn về phía chúng tôi lấy một cái.

Tôi dùng bút kết nối 9 khối tinh thể tuyết kia lại với nhau, ngay khi vừa muốn gọi ngài Cổ tới xem, sắc mặt tôi lại thay đổi trước tiên.

Lão Yên đứng ở một bên, nắm lấy cánh tay của tôi: “Này, chuyện này không thể nào xảy ra được?”

Tôi cũng muốn nói đây là chuyện không thể nào, thế nhưng tất cả lại bày ngay ra trước mắt, không muốn tin cũng phải tin…