Chương 1225 Bảo Vật Đạo Giáo
“Xong rồi à?” Ngài Cổ bất ngờ vụt tới, tôi bị ông ta dọa giật cả mình, gần như lắp bắp nói rằng đã xong rồi.
Ông ta khẽ gật đầu, sau đó tìm một khu đất cao gần đó để quan sát, rồi vừa nhìn vừa nói: “Không tồi, quả nhiên là như thế!”
Chúng tôi bị dáng vẻ của ông ấy làm cho bối rối, tôi và lão Yên liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía ngài Cổ, kêu ông ta không cần nhử nữa, có gì thì mau nói đi.
“Vừa rồi tôi còn chưa chắc chắn, không phải vì muốn làm các người sốt ruột đâu.” Ngài Cổ chậm rãi vuốt chòm râu của mình, sau đó chỉ vào những đường nối giữa các khối tinh thể tuyết mà tôi vừa mới vẽ ra, nói: “Hiện giờ hẳn là các người cũng đã nhìn ra rồi, thế này không phải rất đơn giản ư.”
Tôi hiểu được ý của ngài Cổ, 9 khối tinh thể tuyết này khi tách nhau ra thì không cảm thấy gì, trong nhận thức của tôi, đây cùng lắm cũng chỉ là những đồ vật nhỏ được hình thành bởi tuyết không tan quanh năm, nhưng một khi nối chúng lại với nhau, nếu nói chúng không phải là manh mối, còn lâu tôi mới tin.
9 khối tinh thể tuyết nối lại đã tạo thành một chữ “Khâu”!
Chữ “Khâu” trong Khâu Xử Cơ… Đương nhiên tôi hy vọng đây chỉ là sự trùng hợp, nhưng hiển nhiên không phải, bởi vì chữ “Khâu” này đã quá rõ ràng, chứ không phải do chúng tôi tưởng tượng ra, phải nói là ai cũng có thể nhận ra đó là chữ “Khâu”.
Cũng khó trách sao lão Yên lại kích động, vốn dĩ việc tìm kiếm nơi chôn cất Khâu Xử Cơ cùng với thuốc trường sinh trong dãy núi Côn Luân rộng lớn này chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng bây giờ xem ra, cho dù đây không phải là đích đến cuối cùng, nhưng chúng tôi đã tìm được thông tin ẩn giấu rồi.
“Côn Bố trở lại rồi.” Đúng lúc này, Toản Địa Thử đột nhiên hô một tiếng.
Vừa rồi mọi người đều bị động tĩnh phía tôi thu hút sự chú ý, cho nên anh ta vừa mới kêu lên khiếm chúng tôi tạm thời quên mấy chuyện chữ “Khâu” này, tất cả cùng quay đầu nhìn về phía Côn Bố đang chạy tới.
Thoạt trông anh ta rất gấp gáp, còn dùng tay ra hiệu cho chúng tôi từ xa, nhưng cũng bởi vì quá xa nên chúng tôi không thể biết được nội dung anh ta muốn truyền đạt.
Cô Thu là người đầu tiên bước lên đón Côn Bố, nhưng Côn Bố lại đẩy cô ấy ra, dùng tốc độ nhanh nhất vọt về phía chúng tôi, còn ra hiệu cho chúng tôi mau chạy đi.
Từ nãy tới giờ anh ta vẫn luôn ra hiệu như thế với chúng tôi, chẳng qua là do chúng tôi cách xa cho nên không nhìn thấy rõ mà thôi.
“Sao lại thế này?” Lão Yên nôn nóng hỏi.
Cô Thu cũng chạy về theo Côn Bố, sắc mặt của cô ấy có chút không ổn, tôi nhìn theo tầm mắt của cô ấy quan sát Côn Bố, chợt tôi nhận ra trên lưng Côn Bố có vết thương, vết thương này không giống như bị đao chém, mà giống như bị thứ gì đó cào hơn.
Tôi kinh hãi nhìn Côn Bố, rốt cuộc là thứ gì lại có thể khiến anh ta bị thương?
Tuy nhiên, Côn Bố lại chẳng hề để ý tới vết thương sau lưng mình, anh ta chỉ không ngừng ra hiệu cho chúng tôi mau chạy đi, có vẻ như anh ta đã không nói nên lời.
“Đi!” Lão Yên nhanh chóng đưa ra quyết định, những người khác cũng nhanh chóng thu thập hành lý của mình. Trước khi tôi chạy theo mọi người, còn nhanh chóng xóa những đường mực kết nối các điểm tinh thể tuyết lại với nhau, rồi tuỳ tiện phủ một lớp tuyết lên trên.
Tôi không biết vì sao Côn Bố lại bảo chúng tôi chạy, nhưng nếu là do đám người của Xích Mi quay lại đây, vậy nhất định không thể để cho bọn chúng phát hiện ra sự kỳ lạ của mấy khối tinh thể tuyết này.
Khi tôi làm xong tất cả những việc này, Côn Bố đã vọt tới và kéo tay tôi chạy, tốc độ của anh ta nhanh đến kỳ lạ.
Tôi có thể nhìn thấy sự tức giận ẩn hiện trong đáy mắt của anh ta, còn xen lẫn cả sự kinh hoàng, trong lòng tôi không kìm được mà dậy sóng. Ngoại trừ những lúc ở bên cô Thu, theo góc nhìn của tôi, Côn Bố luôn là người bình tĩnh và lạnh lùng, khi gặp phải nguy hiểm anh ta cũng chưa bao giờ hoảng loạn hay sợ hãi, ấy vậy mà giờ phút này, anh ta lại để lộ ra dáng vẻ kinh hoảng (kinh sợ và hoảng loạn).
Hẳn không phải là do Xích Mi…
Vừa chạy tôi vừa nghĩ, nếu thực sự là Xích Mi, vậy chúng tôi chỉ cần chạm mặt là đánh trả thôi, cùng lắm cũng chỉ là nhiệm vụ thất bại, Côn Bố cũng đâu cần phải lộ ra dáng vẻ thế này.
Còn nếu không phải là Xích Mi, vậy thứ kia rốt cuộc là gì?
“Nha Tử, cậu cõng lão Trương chạy đi, Trường An, anh Cổ giao cho cậu.” Lão Yên cũng cảm nhận được sự khác lạ, nên nhanh chóng giao nhiệm vụ cho chúng tôi.
Hai người lão Trương và ngài Cổ quả thực chạy không nhanh, tôi và Nha Tử chia nhau mỗi người túm lấy một người rồi chạy một mạch thẳng về phía trước.
Lão Trương kêu la oai oái, tỏ ra ghét bỏ động tác thô lỗ của Nha Tử, còn ngài Cổ từ đầu đến giờ lại chẳng nói gì, tôi đành bớt chút thời gian để quan sát ông ta, chỉ thấy ông ta đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó, không biết là đang nghĩ gì.
Côn Bố vẫn luôn không nói gì, nhưng anh ta liên tục ra hiệu cho chúng tôi mau chóng đuổi kịp mình.
Anh ta tiếp tục chạy trên những ngọn núi phủ đầy tuyết, thỉnh thoảng sẽ điều chỉnh phương hướng một chút, tôi chú ý đến lộ trình của đoàn, lúc này chúng tôi đang chạy tới hướng một khe núi.