← Quay lại trang sách

Chương 1226 Bảo Vật Đạo Giáo

Hiển nhiên là Côn Bố đang trốn tránh thứ gì đó.

Những ngọn núi phủ tuyết trải dài ngút tầm mắt, không có nơi nào để ẩn thân, cách duy nhất để tránh khỏi thứ đang truy đuổi Côn Bố chỉ có thể là chạy vào trong này mà thôi!

****

Chúng tôi chạy thẳng vào trong khe núi, thỉnh thoảng Côn Bố lại nhìn ngó xung quanh, chạy được khoảng tầm 10 phút, cuối cùng anh ta mới dừng lại, phía bên phải của anh ta có một khe nứt, vừa đủ lớn để người béo nhất trong nhóm chúng tôi có thể chui lọt.

Khe núi này ẩn trong màn tuyết, nhìn cũng không rõ ràng.

Tôi lập tức hiểu được ý của anh ta, dưới sự ra hiệu của Côn Bố, tôi bèn đặt ngài Cổ xuống, sau đó chui tọt vào không khe nứt kia.

Bóng tối bao trùm…

Tôi bật đèn pin tiến về phía trước vài bước, sau đó những người khác cũng vội vàng hoảng loạn bước vào theo, còn Côn Bố thì ở lại bên ngoài để giải quyết hậu quả.

Điều khó giải quyết nhất trong tuyết là dấu chân của chúng tôi, vì cả nhóm đã chạy thẳng tới đây nên căn bản chưa xoá dấu chân để lại trên đường, bởi vậy Côn Bố cần phải nghĩ ra cách vùi lấp những dấu vết chúng tôi đã để lại.

Chúng tôi đã đợi ở khe nứt khoảng chừng 5 phút, trong lúc đó, cô Thu không ngừng nhìn ra phía bên ngoài, hiển nhiên là cô ấy đang lo lắng cho Côn Bố.

Cuối cùng, Côn Bố cũng chui vào trong khe nứt, sao đó anh ta ra hiệu cho chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước.

“Vết thương trên người của anh…” Cô Thu có chút lo lắng.

Côn Bố xua tay ý bảo không có việc gì cả, sau đó anh ta liền trở thành đầu tàu gương mẫu mà đi trước mở đường.

Bên trong khe nứt này lẽ ra phải có một cái hang động, nhưng chiều ngang của nơi rộng nhất khe nứt này cũng chỉ đủ cho hai người cùng đi song song, bởi vậy dọc theo đường đi, chúng tôi không nói lấy một lời, ai nấy đều vội vàng đi theo sau Côn Bố.

Không ai hỏi gì cả, vì cảm giác Côn Bố tạo cho chúng tôi quá mức bất thường.

Cô Thu nhắm mắt đi theo sau Côn Bố, tuy nhiên Côn Bố lại ra hiệu cho cô ấy đừng hỏi han gì cả, thế nên sau đó cô Thu cũng chẳng nói gì, chỉ đi theo Côn Bố và bày ra dáng vẻ sẽ bảo vệ cho anh ta.

Bầu không khí im lặng này cuối cùng cũng được phá vỡ khi chúng tôi đã đi bộ trong khe nứt dài và hẹp này được nửa tiếng đồng hồ.

Côn Bố giơ tay ra hiệu cho chúng tôi dừng lại, sau đó anh ta lại dùng đá chặn lối đi phía sau chúng tôi.

Cô Thu hỏi Côn Bố đang làm cái gì, một khi chúng tôi gặp phải vấn đề thì sẽ không thể trốn thoát được đâu.

Côn Bố vẫn giữ im lặng như cũ, sau khi kiểm tra khắp nơi một lượt, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi tò mò hỏi anh ta đang kiểm tra cái gì, ở nơi này chẳng lẽ còn có thứ gì đó hay sao?

Phải biết rằng chúng tôi đã đi bộ ở đây rất lâu, bây giờ có lẽ chúng tôi đang ở giữa núi rồi.

Cô Thu cầm tay Côn Bố, dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng để hỏi anh ta: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Côn Bố vừa mới thở xong, khi nghe câu hỏi của chúng tôi, anh ta lại chợt trở nên căng thẳng, tôi nhìn thấy thế càng cảm thấy kỳ lạ.

Từ trước tới nay anh ta chưa bao giờ là một người thiếu quyết đoán như vậy, rốt cuộc là thứ gì có thể khiến anh ta trở nên như thế này?

“Côn Bố, là người của Miêu Cương sao?” Lão Yên hỏi.

Côn Bố lắc đầu, cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng: “Mọi người chờ một lát, cho tôi 5 phút.”

Anh ta đã nói như vậy, nên chúng tôi không còn ép buộc anh ta nữa, ai cũng biết chuyện anh ta đã gặp phải nhất định không đơn giản, vì thế mọi người chỉ ngồi một bên và im lặng chờ đợi.

Anh ta thực sự đã giữ lời, nói là cho mình xin 5 phút thì anh ta không lệch gì chỉ là một phút một giây nào cả.

“Xích Mi và những người khác đang tìm kiếm thứ gì đó, tôi đã gài máy nghe lén lên người họ rồi, lão Trương hẳn là đã biết.” Vừa mở miệng, anh ta lần đầu tiên giải thích tình hình nhiệm vụ lần này.

Lão Trương ở một bên gật đầu nói quả thực đã cài đặt xong, nhưng đám của Xích Mi thực sự rất cẩn thận, khi nói chuyện phiếm gần như không nhắc tới nội dung quan trọng nào, cho dù có nhắc tới nội dung quan trọng thì chúng cũng dùng từ láy chuyên dùng trong bang để thay thế, hiện ra ông ấy còn chưa nghe được tin tức gì có giá trị cả.

Côn Bố đáp lại một tiếng, sau đó quay lại hỏi chúng tôi: Chẳng lẽ chúng tôi không thấy lạ khi anh ta lại đi lâu như vậy sao?

Lúc này tôi mới chợt nhận ra một điều, Côn Bố đã rời đi được vài tiếng đồng hồ, trong lúc ấy, bởi vì tôi vẫn luôn quanh quẩn với chuyện của tinh thể tuyết cho nên mới không cảm thấy có gì kỳ lạ, bây giờ anh ta lại cố ý nhắc tới, tôi mới kinh ngạc phát hiện ra có gì đó không ổn.

Tuy rằng đám người của Xích Mi thực sự khó đối phó, nhưng Côn Bố cũng không thể nào mất nhiều thời gian như vậy.

Lão Yên đã nói rồi, nếu không được thì đừng miễn cưỡng, cứ trực tiếp quay lại là được, cho nên, hẳn là Côn Bố đã gặp phải chuyện khác?

Trong ánh mắt của Côn Bố hiện lên sự sợ hãi, nói núi thần Côn Luân này quả là danh bất hư truyền.

Chúng tôi đều không thúc giục anh ta, sau khi Côn Bố cảm khái xong thì cũng đi thẳng vào vấn đề chính: “Trên đường trở về tôi có gặp phải quái vật, vết thương trên lương tôi chính là do quái vật tạo nên, tôi không dám nói lời nào là bởi vì quái vật kia hình như dựa vào âm thanh để tìm ra người.”