← Quay lại trang sách

Chương 1227 Bảo Vật Đạo Giáo

Quái vật ư?

Tôi vừa định hỏi gì đó, ngài Cổ đã kích động hỏi Côn Bố quái vật kia trông như thế nào, tình hình cụ thể khi anh ta gặp quái vật ra sao?

Côn Bố nheo mắt lại, sau đó chậm rãi nói: “Nó cao bằng một người trưởng thành, nhưng cả người lại trong suốt, có đôi móng vuốt sắc bén tôi căn bản chưa từng nhìn thấy loài ấy bao giờ, chỉ là khi tôi đi ngang qua, đã bị móng vuốt của thứ này chộp một cái vào sau lưng, lúc này tôi mới kinh ngạc nhận ra thứ này vẫn luôn bám theo sau mình! Cũng may là phản ứng của tôi cũng không chậm, thế nên mới thoát được một kiếp.”

Quái vật trong suốt à?

Anh ta vừa mới dứt lời, tôi đã cảm nhận được cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình.

Trên ngọn núi này thực sự có thứ kỳ lạ như vậy sao?

Bảo sao Côn Bố lại sợ hãi như thế, nếu tôi gặp phải thứ này thì tôi cũng sẽ sợ hãi, rốt cuộc khi con người ta gặp phải thứ không biết tên thì đều dễ dàng bị hốt hoảng.

Ngài Cổ xoa xoa cằm, lão Yên hỏi ông ta có phải đã tìm ra manh mối gì rồi không, ông ta lại lắc đầu nói không có, chỉ là cảm thấy thứ kia có chút giống với tuyết quái trong truyền thuyết.

“Không phải tuyết quái.” Ai có ngờ được, lời này vừa mới vang lên đã bị Côn Bố thẳng thừng phản bác.

Côn Bố tin chắc rằng thứ mình gặp không phải là tuyết quái, mà là một loài quái thú chưa biết tên.

Ngài Cổ hỏi vì sao anh ta lại kiên định như vậy, anh ta do dự một hồi lâu mới kể ra mình đã từng gặp phải tuyết quái rồi, tuy rằng không phải là gặp ở trên núi Côn Luân, nhưng anh ta tin tuyết quái ở những nơi khác nhau cũng chẳng khác biệt gì lắm.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Côn Bố, hoá ra anh ta còn gặp cả tuyết quái rồi ư?

Tuy nhiên chẳng có ai hỏi anh ta tình cảnh cụ thể cả, bời vì sau khi nói ra lời kia thì Côn Bố lại quay về dáng vẻ kín như cái hũ nút, chỉ khẳng định thứ kia nhất định không phải là tuyết quái.

“vậy… Vậy anh có chắc con quái vật kia không vào đây theo chúng ta không?” Tôi nuốt nước miếng, cảm thấy có chút sợ hãi, Côn Bố cũng nói, thứ kia trong suốt, nói cách khác, cho dù có bị nó bám theo thì chưa chắc chúng tôi đã phát hiện được ra.

Côn Bố ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nói rằng bản thân anh ta cũng chưa xác định được, nhưng khi bị quái vật đả thương, anh ta cũng có được chút kiến thức về loại quái này, hẳn là nó không tới được đây đâu.

Nghe anh ta nói chuyện có vẻ không chắc chắn, tôi chỉ cảm thấy hơi đau đầu, tại sao con quái vật này lại tấn công Côn Bố, đám người Xích Mi đi trước có nhiều người như vậy, sao nó lại không tấn công bọn chúng?

Lão Yên nhíu mày nói: “Vậy chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi à?”

Trước khi bất cứ ai có mặt kịp trả lời, lão Yên nhìn chằm chằm vào Côn Bố rồi lại tiếp tục nói: “Không đúng, cậu không nói thật, nếu chỉ là thứ như thế thì tôi không tin cậu lại bị doạ thành thế này.”

Côn Bố có chút khó xử, cô Thu cũng đã sốt ruột, bảo Côn Bố gặp phải cái gì thì cứ nói ra đi, ấp a ấp úng như thế, chẳng giống gì với Côn Bố trong ấn tượng của cô ấy cả.

Tất cả chúng tôi đều hướng ánh mắt về phía Côn Bố, sau một lúc lâu, rốt cuộc anh ta cũng chịu thoả hiệp: “Không chỉ có mỗi con quái vật ấy, còn có một việc khác, nhưng tôi không biết nên nói như thế nào.”

Anh ta lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng. Côn Bố phát hiện ra, từ sau khi nhóm chúng tôi đặt chân vào núi tuyết thì cổ trùng trên người bắt đầu không nghe theo mệnh lệnh của anh ta nữa, ở Miêu Cương, tình huống này chỉ xảy ra vào đêm trước khi chết mà thôi.

Nói cách khác, Côn Bố có thể dự đoán được cái chết của mình…

****

Nói xong, anh ta cũng không dám nhìn về phía cô Thu, vốn dĩ Côn Bố là người dũng mãnh không sợ chết, chỉ là từ khi có cô Thu bầu bạn, anh ta luôn băn khoăn về cô Thu, vừa rồi anh ta không nói ra chắc là vì không muốn cô Thu nghĩ nhiều.

Nhưng hiện tại…

Tâm trạng của tôi có chút phức tạp, lại đột nhiên nghe được tiếng cười nhạo của cô Thu.

Tôi tò mò quay lại, thấy cô ấy có vẻ thờ ơ: “Anh tin vào điều này sao?”

Đại khái là Côn Bố cũng không ngờ được cô Thu sẽ có phản ứng như vậy, trong lúc nhất thời anh ta không biết phải đáp lại như thế nào.

Cô Thu vỗ vỗ vào bả vai của Côn Bố, cười kiêu ngạo: “Sợ cái gì, không phải đã có tôi đây bảo vệ cho anh rồi à?”

Côn Bố dở khóc dở cười nhìn cô Thu, nói anh ta không hề nói giỡn đâu, hơn nữa ở Miêu Cương, loại chuyện này không chỉ xảy ra có một lần, rất nhiều người trước khi chết đều gặp phải tình trạng cổ trùng không nghe theo mệnh lệnh nữa, cuối cùng khi người đó chết đi, đám cổ trùng trên người cũng sẽ chết theo.

Cô Thu trừng mắt với Côn Bố, bảo anh ta không cần nói tới chuyện chết chóc nữa, nghe thật là xui xẻo.

Côn Bố ngừng nói về chuyện đó như cô ấy mong muốn, nhưng tôi vẫn nhớ nó trong lòng.

Cho dù những gì anh ta nói có căn cứ hay không, thì đây thực sự là một hiện tượng bất thường…

Cổ trùng không nghe theo mệnh lệnh, đối với Côn Bố mà nói chuyện này chẳng khác gì trên người anh ta không có chút vũ khí nào cả, nói cách khác, hiện giờ đến cả năng lực tự bảo vệ bản thân Côn Bố cũng không có.