Chương 1233 Bảo Vật Đạo Giáo
“Chế tạo bộ đàm ư?” Hiển nhiên lão Trương đã bị câu hỏi của tôi dọa sợ, xong tôi lại không muốn nói giỡn với ông ấy.
Có thể là ý thức được tôi không hề nói đùa, lão Trương cẩn thận suy nghĩ một lát rồi đáp: “chế tạo bộ đàm rất phức tạp, cho dù có là một cái bộ đàm đơn giản nhất, thì cũng cần mất khoảng một ngày.”
“Lâu như vậy sao?” Tôi hơi nhíu mày, khoảng thời gian này thực sự nằm ngoài dự đoán của tôi.
Lão Trương đáp lại một tiếng, bảo tôi nói cho ông ấy biết, tôi muốn dùng bộ đàm để làm cái gì, như thế ông ấy có thể ước chừng xem có rút ngắn thời gian lại được hay không.
Tôi cười cười, nói cũng không dùng làm chuyện gì quan trọng cả, không phải đám của Xích Mi có thể phản trinh sát hay sao?
Lão Trương lập tức hiểu được ý của tôi mà phản ứng lại, ông ấy vỗ vào cánh tay của tôi, nói thế thì đơn giản thôi, chỉ cần để bọn chúng kiểm tra ra được những sóng tín hiệu yếu ớt như có như không là được.
“Mất bao lâu?” Tôi hỏi lại lần nữa
Lão Trương giơ một ngón tay lên, tôi yêu cầu ông ấy hãy làm ngay, còn tôi thì đi kiểm tra xem, nơi nào thích hợp để đặt bộ đàm.
Với trạng thái trước mắt của Xích Mi, hiển nhiên ông ta không hề coi trọng chúng tôi, lợi dụng tâm lý này của ông ta, chúng tôi có thể tranh thủ được một khoảng thời gian nhất định, chỉ cần ông ta do dự, chúng tôi liền có cơ hội.
Tôi đi vòng quanh thung lũng và nhìn thấy một cái cây lớn, cái cây này rất nổi bật trong thung lũng, tuy trông không có mấy sức sống nhưng nó lại đứng sừng sững không đổ.
“Cứ để ở đây đi, dù mưa gió cũng không thành vấn đề.” Tôi quay đầu lại, nói với lão Trương.
Lão Trương giơ tay ra hiệu tán thành, rồi lại tiếp tục vùi đầu mân mê cái bộ đàm.
Lão Yên đi tới vỗ vào bả vai của tôi, nói rằng ông ấy rất vui, vui vì cuối cùng tôi cũng chấp nhận thân phận người kế vị của ông ấy.
Tôi có chút ngượng ngùng, ngay từ lúc yêu cầu trở thành chỉ huy, tôi đã cảm nhận được niềm vui của lão yên, kỳ thật tôi cũng có chút hối hận vì đã không tích cực trong các nhiệm vụ trước đó, khiến cho lão Yên đã nhiều lần phải nhọc lòng vì mình.
Tôi mỉm cười: “Nếu thầy đã vui như thế, vậy sau này cứ giao lại quyền chỉ huy cho tôi đi?”
“Thật sao?” Hai mắt của lão Yên sáng lên, ông ấy ấy ra hai điếu thuốc và châm lửa, đưa cho ta một điếu, tôi chỉ hút một ngụm, không rõ vì sao ông ấy lại thích hút thuốc như thế.
Lão Yên phun ra một vòng khói: “Đã đến lúc 701 thay đổi hình dạng rồi.”
Tôi khó hiểu nhìn về phía ông ấy, chỉ thấy lão Yên cười cười, nói mình đã già rồi, già thật rồi, chẳng phải đang ca thán gì đâu, chỉ là ông ấy quả thực đã lớn tuổi, nhiều lúc khi lãnh đạo nhiệm vụ, ông ấy đã cảm nhận rõ cảm giác lực bất tòng tâm.
Ông ấy vẫn luôn mong tôi sẽ tiếp quản vị trí của mình, nhưng lại lo lắng tôi không thể gánh vác được nổi, hơn nữa, trong những nhiệm vụ trước đó, tôi luôn tỏ thái độ trốn tránh vị trí chỉ huy, thực sự không có ai hỗ trợ được ông ấy, cho nên lão Yên mới cứ đành trì hoãn mãi.
“Nếu cậu đã có lòng như thế, chờ sau khi trở về Yến Kinh tôi sẽ nộp đơn lên cấp trên, về sau tôi sẽ trở thành cố vấn của 701 giống như Toản Địa Thử, lúc nào cần thiết thì mới ra tay.” Lão Yên hứng thú bừng bừng nói.
Dáng vẻ này của ông ấy khiến tôi giật cả mình, hoá ra lão già này đã sớm nghĩ tới chuyện ấy rồi à?
Tôi lại nhìn lão Yên, tuy rằng tôi cảm thấy mình chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn gật đầu một cái thật mạnh.
Lão Yên để lộ vẻ mặt vui mừng không thể diễn tả bằng lời, vỗ nhẹ vào vai tôi, không nói gì cả, nhưng dường như đã nói ra tất cả.
“Xong rồi!”
Tiếng của lão Trương đã phá vỡ sự im lặng giữa chúng tôi, ông ấy đưa một cái bộ đàm nhỏ cỡ bàn tay cho tôi, nói rằng tuy thứ này có phần hữu ích nhưng có lẽ tác dụng không lớn lắm đâu, đại khái cũng chỉ có thể lừa được đối phương hai lần thôi.
Tôi hài lòng mỉm cười, nói: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn để chúng kiểm tra nhiều lần đâu, nếu không đám người kia tất sẽ sinh nghi!”
****
Lúc sau tôi cùng lão Trương bàn bạc rất lâu về cách sử dụng chiếc bộ đàm này, cuối cùng quyết định phương án, rồi lão Trương tìm một góc giấu bộ đàm trên cây và đặt bộ đàm vào đó.
Lão Trương nói rằng việc đặt bộ đàm trên cây cũng sẽ khiến việc phản trinh sát của đám Xích Mi gặp chút khó khăn, vậy là lại phù hợp với yêu cầu của tôi rồi.
Tôi cười hắc hắc hai tiếng, điều tôi muốn chính là để đám Xích Mi khi kiểm tra không biết có nên tin hay không, chỉ có như vậy, khi đưa ra quyết định thì bọn chúng mới phải do dự, cũng có thể giúp chúng tôi tranh thủ chút thời gian.
Sau khi hoàn thành mọi việc, tôi liền yêu cầu mọi người tranh thủ thời gian một tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi, rồi lên đường vào ngay buổi tối.
Đi trên núi tuyết vào ban đêm thực sự là hành động không sáng suốt, nhưng không có cách nào khác, nếu muốn vượt qua đám của Xích Mi, chúng tôi cần phải tranh thủ thời gian, lão Trương đã nói, hiện tại hẳn là đám Xích Mi đang nghỉ ngơi, chúng tôi phải tận dụng cơ hội để rút ngắn khoảng cách giữa nhóm mình và nhóm người đó.