Chương 1234 Bảo Vật Đạo Giáo
Cũng may mọi người không ai phàn nàn câu nào, họ đều đi cùng tôi vượt qua thung lũng, sau đó từ từ đi về phía trước dọc theo con đường dưới chân núi.
Đường đi vào ban đêm rất khó nên chúng tôi cũng không cần đi quá nhanh, hơn nữa, chúng tôi cũng không muốn thu hút sự chú ý của đám Xích Mi, pin được bật ở mức thấp nhất, trong tình huống như vậy, chỉ cần đi bộ an toàn là đủ, nếu cứ đi nhanh rất dễ xảy ra chuyện không hay.
Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện phiếm với nhau, nội dung nói chuyện không liên quan đến nhiệm vụ này, mà chủ yếu nói tới những chuyện liên quan đến cuộc sống bình thường của mình.
Dưới hoàn cảnh áp lực như vậy, nếu còn nhắc tới nhiệm vụ chỉ sợ dễ dàng gây ra những tác động tiêu cực hơn.
“Trường An, vì sao cậu lại vào 701?” Đột nhiên, lão Trương hỏi một câu.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía ông ấy, sau đó liền mỉm cười và đáp: “Còn vì cái gì được chứ, chẳng qua là vì trong lòng có ước mơ nho nhỏ thôi.”
Tôi không đáp là vì muốn bảo vệ bảo vật quốc gia, bởi vì tôi không chỉ muốn bảo vệ bảo vật của quốc gia, kỳ thực tôi muốn có một mái nhà, hy vọng 701 là một ngôi nhà khác của chúng tôi, và những người trong ngôi nhà này đều ước mong bảo vệ bảo vật quốc gia.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng hoàn thành ước mơ của từng người một.
Lão Yên nghe vậy, liền quay đầu sang nhìn tôi, đoán chừng ông ấy không hiểu được vì sao tôi lại đáp như thế.
Nhưng ông ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười ha hả nói: “Trường An cuối cùng cũng trưởng thành rồi, nếu trước đây mà hỏi cậu ta câu này, phỏng chừng cậu sẽ trả lời là do thịt bò đóng hộp ngon.”
Bị ông ấy nói như thế khiến tôi đỏ mặt lên, nói thật, lúc trước tôi vào 701 với tâm trạng vô cùng nhiệt huyết, nhưng sau khi vào 701, cả ngày tôi đều nghĩ đến việc ăn thịt bò đóng hộp.
Cho nên lão Yên và những người khác mới thường xuyên trêu đùa tôi, nói tôi chỉ vì một miếng ăn mà tới chỗ này bán cả mạng.
Lão Trương nghe xong, ngược lại chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nói thích ăn là tốt, chờ sau khi cậu và Nha Tử về Yến Kinh thì cứ tới chỗ tôi, tôi sẽ mổ một con con dê cho cậu và nấu ngay tại chỗ, đảm bảo tươi ngon.
Nghe như vậy, tôi liền cảm thấy nước miếng chảy ròng ròng, liên tục gật đầu, nói: “Nhất định, tôi nhất định sẽ tới ăn!”
Lão Yên bất đắc dĩ liếc nhìn tôi một cái, không ngờ được học tròduy nhất của mình ấy vậy mà lại là một tên tham ăn, chẳng biết liệu có ngày vì miếng ăn mà đứa nhỏ này bỏ cả 701 hay không?
“Cũng không thể nói như thế được.” Toản Địa Thử nghe vậy, bèn nghiêm túc nói.
Tôi nở nụ cười vô tư, kỳ thực tôi cũng chẳng để ý, tính cách của lão Yên chính là như vậy, có đôi khi vui quá ông ấy sẽ không biết kiêng kị, nhưng những lần thoải mái thế này chỉ xảy ra khi mấy người chúng tôi nói đùa mà thôi, cho nên tôi cũng hiểu được suy nghĩ của ông ấy.
Chúng tôi cứ trêu đùa nhau suốt quãng đường đi như vậy, dần dần, đường đêm dường như không còn khó chịu nữa.
Chúng tôi đợi đến tận khuya mới ngồi xuống và nghỉ ngơi.
Xích Mi và đám đàn em đang nghỉ ngơi, còn chúng tôi chỉ dừng chân khoảng 2 tiếng, ngay khi chân trời vừa sáng chúng tôi liền tiếp tục xuất phát.
Lộ trình của chúng tôi sau đó đã khác với lộ trình của đám người Xích Mi, ý tưởng của tôi là đi vòng qua đỉnh núi này, đi thẳng đến ngọn núi tiếp theo, vì nằm dọc theo chân núi và không có tuyết nên tốc độ của chúng tôi nhanh hơn một chút.
Nếu phán đoán của lão Trương không sai, đám người của Xích Mi chắc hẳn muốn tới đỉnh núi khác, tôi ngẩng đầu nhìn khoảng cách giữa hai ngọn núi và có chút tò mò, không biết đám người kia sẽ tới đó bằng cách nào đây.
“Thời tiết hôm nay khá nóng đấy.” Toản Địa Thử lau mồ hôi trên đầu.
Tôi đã cởi áo khoác ra và chỉ mặc một chiếc áo cộc tay, nhưng vẫn cảm thấy nóng không chịu được, sự chênh lệch nhiệt độ giữa chân núi và đỉnh núi rất cao.
Lão Yên thở hắt ra, nói bây giờ nóng như vậy thôi, nhưng khi lên đến đỉnh núi Côn Luân, chúng tôi còn phải cẩn thận với phản ứng say độ cao*, đó mới là thứ có thể giết chết người.
(Say độ cao hay còn gọi là say núi cấp tính, hoặc phản ứng cao nguyên, là ảnh hưởng bệnh lý của độ cao đối với con người, do tiếp xúc đột ngột với môi trường có áp suất riêng phần của khí oxy thấp ở độ cao lớn; thường là trên 2.400 mét.)
“Say độ cao ư?” Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy từ này, lập tức cảm thấy có chút hứng thú, không biết đó là triệu chứng gì.
Lão Yên giải thích: “Càng lên cao, không khí sẽ càng loãng hơn, một số người sẽ phản ứng dữ dội, xuất hiện các triệu chứng sốt và cảm lạnh, có trường hợp nghiêm trọng còn có thể gây ra tử vong, cũng có người phản ứng nhẹ hơn, cùng lắm chỉ khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu mà thôi.”
Tôi cảm thấy mình đã học được thêm kiến thức mới, bèn cười ha hả nói không sao đâu, vì tôi biết rằng mọi người đều có thể đề phòng trước.
Lão Yên cười khổ mà nói: “Không ai biết rằng lần này chúng tôi sẽ tới cao nguyên, lại còn là vùng núi Côn Luân này, căn bản là chẳng có chuẩn bị gì cả, một khi xuất hiện phản ứng say độ cao thì vẫn khiến người ta đau đầu.”
Tôi âm thầm ghi nhớ về phản ứng say độ cao này, một khi phản ứng này xuất hiện, cần phải nhận biết và xử lý như thế nào, nếu không, qua ý của lão Yên, hậu quả của triệu chứng này thật không dám tưởng tượng.