Chương 1235 Bảo Vật Đạo Giáo
Bởi vì tốc độ của chúng ta càng lúc càng nhanh, nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã đi gần như ngang hàng với đám người của Xích Mi, nhưng bởi vì ở giữa có những ngọn núi ngăn cách, cho nên hai bên không thể nào nhìn thấy được đối phương.
Tại nơi chúng tôi cuối cùng đã ngang bằng, Toản Địa Thử đột nhiên dừng lại, ông ấy nhìn lên đỉnh núi cách đó không xa, qua một hồi lâu mà vẫn chưa thấy ông ấy nói gì.
Tôi cũng không thúc giục ông ấy bởi vì biết Toản Địa Thử không thể bỏ qua chuyện đã xảy ra vào 20 năm trước, thế nên ông ấy vẫn luôn chú ý tới Xích Mi như vậy, nhưng tôi cũng tin tưởng ông ấy đủ lý trí và sẽ không làm điều gì gây bất lợi cho 701 vào lúc này.
Quả nhiên, ông ấy cũng chỉ đứng như thế trong vài phút, sau đó lại gật đầu với tôi, nói: Đi thôi.
Tôi ra hiệu cho mọi người tiếp tục lên đường, chờ tới khi chúng tôi đến một đỉnh núi khác, lúc này tôi mới cảm nhận được rõ áp lực không khí.
Ngọn núi trước đó không cao, cùng lắm cũng chỉ nhỏ hơn 1000 mét, hơn nữa, lúc đó chúng tôi vốn không di chuyển trên đỉnh núi nên cũng không cảm nhận được gì, thế nhưng khi đứng dưới ngọn núi hiện tại, tôi chỉ cảm nhận được một điều: con người thực sự quá nhỏ bé.
Đỉnh núi cao hàng nghìn mét đứng sừng sững trong mây, mặt trời vừa mới mọc, mây mù lượn lờ quanh đỉnh núi, thoạt trông nơi này cứ như là một thế giới khác vậy!
Tôi nhìn thoáng qua ánh sáng mặt trời màu tím chiếu trên đỉnh núi, cuối cùng cũng đã biết vì sao đám người Xích Mi lại chọn nơi này, Từ xưa tới nay, mây tía đều tượng trưng cho điềm lành, tuy rằng Khâu Xử Cơ không phải đế vương, nhưng ông ấy cũng được người đời tôn là tiên nhân của Đạo môn, nơi ông ấy được an táng chắc chắn phải có phong thuỷ tốt hơn cả bậc đế vương rồi.
Nhưng điều này không hẳn đã đúng, nếu lời lão Yên nói không sai, một người có tâm với thương sinh trong thiên hạ như Khâu Xử Cơ, hẳn ông ấy sẽ không chọn một nơi như vậy làm nơi yên nghỉ cuối cùng.
Thành Cát Tư Hãn không phải kẻ ngốc, ngược lại, người này có rất nhiều thủ đoạn, nếu Khâu Xử Cơ lựa chọn một nơi như vậy, chưa chắc quân Mông Cổ đã không tìm ra mộ của ông ấy.
Nhưng hiện tại đây không phải là điều quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là, đây liệu có phải đích đến của đám người Xích Mi hay không?
Lão Trương gật đầu ra hiệu với tôi, ý bảo ông ấy hiểu được ý của tôi, sau đó lão Trương lại bắt đầu nghiên cứu những loại dụng cụ mà tôi không biết tên.
Lão Yên thì thầm rằng một số loại dụng cụ trong này được cấp trên cung cấp cho lão Trương, thế nhưng cũng có một số loại là do chính lão Trương tự mình nghiên cứu ra, cũng bởi vì ông ấy có kỹ năng như thế nên mới được các vị lãnh đạo đặc biệt mời tới.
Đặc biệt mời tới ư?
Tôi kinh ngạc nhìn về phía lão Yên, tôi cũng từng nghe thấy từ đặc biệt mời tới rồi, nhưng thường là những người như cô Tứ mới được hưởng đặc quyền ấy.
****
Lão Yên lắc đầu, nói: “Cũng không hẳn là như thế! Tuy nhiên đây cũng không phải là thứ người thường có thể với tới, sự ưu đãi này không chỉ dành cho người có bản lĩnh, mà còn phải có đầy đủ cống hiến nữa.”
Tôi nhìn về phía lão Trương, tôi chưa từng nghe nói ông ấy có cống hiến gì cả, tuy nhiên loại chuyện này không phải là chuyện chúng tôi có thể biết được.
Bởi vì các bộ phận dưới trướng quản lý của bộ trưởng Hầu đều có liên hệ với nhau, nhưng cũng giữ bí mật với đối phương, nói chung những chuyện không liên quan trực tiếp tới bộ phận khác thường sẽ không được tiết lộ cho đối phương biết.
Ví dụ như chúng tôi và 303 vậy, tuy rằng là hai bộ phận anh em, nhưng chúng tôi vẫn không được tiết lộ bí mật về nhiệm vụ của mình cho bên kia biết.
Khoảng chừng 5 phút sau, lão Trương quay sang khẽ gật đầu với tôi, nói rằng lộ trình của đám Xích Mi tuy rằng hơi loanh quanh lòng vòng, nhưng quả thực chúng vẫn luôn hành quân về hướng này.
Tôi ra hiệu cho lão Yên, ý bảo ông ấy dẫn mọi người đi nghỉ ngơi, còn tôi cầm kính viễn vọng đi quan sát khắp mọi nơi!
Mây tía ở nơi này rõ ràng khác biệt hơn với những đỉnh núi khác, tôi chậm rãi di chuyển theo mây tía, tôi đi được khoảng một phần ba quãng đường, mây tía bắt đầu càng lúc càng đậm hơn.
Khi tôi đi được hai phần ba quãng đường, mây tía lại chậm rãi yếu đi.
Chính là nơi này…
Tôi đang đứng ở nơi có mây tía đậm nhất, nơi đây là nơi tất cả những dòng sông băng đều hướng lên, chỉ có duy nhất thảm thực vật nằm dưới chân núi và nó cũng là thứ sẽ chặn đường chúng tôi.
Tôi để lại dấu hiệu ở nơi này, rồi quay đầu lại gọi lão Yên và những người khác.
Lão Yên vừa nhìn thấy con đường này đã cau mày, nói rằng sự chênh lệch quá lớn, và sẽ dễ gặp rắc rối nếu cứ leo lên như thế.
“Đây chỉ là mối nguy hiểm có thể nhìn thấy được mà thôi.” Tôi lắc đầu: “Nơi này là nơi mây tía mạnh nhất, sợ rằng còn có nhiều nguy hiểm vô hình hơn.”
Lão Yên khó hiểu hỏi tôi: “Tại sao chúng ta vẫn phải đi theo hướng này?”
Tôi nhìn ông ấy bằng ánh mắt quái lạ, ai cũng có thể hỏi câu này, thế nhưng người là Mô Kim giáo úy như ông ấy thì thực sự không nên hỏi câu như vậy, bởi vì xét cho cùng, chỉ có nơi thế này mới có thể ẩn chứa kho báu, cũng gần với mục tiêu của đám Xích Mi nhất.