← Quay lại trang sách

Chương 1236 Bảo Vật Đạo Giáo

Lão Yên khẽ lắc đầu, nói: “Không cần đâu, chúng ta chỉ cần theo dõi bọn chúng, chỉ cần chờ đám Xích Mi đến đây và đi lên đó, sau đó chúng tôi sẽ bám theo, cần gì phải vất vả tìm ra con đường ấy.”

Tôi không tán thành, bởi vì tôi biết Xích Mi không ngu ngốc đến thế, và chắc hẳn ông ta đã dự đoán được chúng tôi sẽ chọn bám theo bọn chúng để giảm thiểu rủi ro, nhưng tôi quyết định sẽ làm ngược lại, nếu chúng tôi trực tiếp tìm được nơi đó, đám của Xích Mi sẽ phải đi theo sau, đến lúc đó chúng tôi chỉ cần theo dõi bọn chúng và lấy kho báu là được.

Lão Yên càng kinh ngạc hơn, ông ấy nói: “Cậu đi trước giải quyết hết mọi nguy hiểm và để cho bọn chúng lấy được kho báu ư?”

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng không hề giải thích tiếp.

Cuối cùng lão Yên cũng đồng ý với cách làm của tôi và yêu cầu mọi người chuẩn bị, sau đó đi thẳng lên đỉnh núi.

Con đường này rất khó đi, bởi vì độ dốc lớn, có đôi khi chúng tôi còn suýt bị treo lơ lửng trên vách núi, nếu không cẩn thận mà buông lỏng tay ra, e là chúng tôi sẽ bị rơi thẳng xuống dưới và bỏ mạng, cũng may ngoại trừ lão Trương và ngài Cổ ra, mấy người chúng tôi đều có kỹ năng rất khá, trên thực tế thì chẳng có vấn đề gì cả.

Còn về phần hai người lão Trương cùng ngài Cổ, đã có Nha Tử và Côn Bố phụ trách, hai người họ có kỹ năng tốt, có thể xử lý được.

Sau khi leo lên độ cao gần chục mét, tôi ra hiệu cho mọi người rồi xoay người lại, nhảy về phía bục đá bên cạnh.

“Sao cậu không nói sớm ở đây có một cái bục đá thế, làm tôi sợ muốn chết.” Nha Tử cõng lão Trương và nhờ sự giúp đỡ của tôi, họ đã trèo được lên cái bục, mọi người thở hổn hển, lúc này tôi mới nhớ ra Nha Tử sợ độ cao.

Tôi ngượng nghịu mỉm cười, nói thật tôi cũng chưa chắc chắn lắm, chỉ là khi dùng kính viễn vọng quan sát nơi này, tôi cảm thấy nơi này dường như có một lối đi, cho nên mới muốn thử một lần.

Nha Tử lập tức giận tới nỗi xù lông, anh ta chất vấn tôi, chẳng may mà tôi không thành công thì phải làm sao?

“Vậy thì chỉ có thể tiếp tục trèo lên thôi.” Tôi nhìn thẳng vào anh ta, nói gằn từng chữ một.

Không biết có phải Nha Tử đã bị thái độ của tôi dọa sợ hay không, anh ta im lặng một lúc lâu, mãi cho đến khi lão Yên và những người khác lần lượt trèo được lên bục đá, anh ta mới mở miệng: “Trường An, phong cách làm việc của cậu và lão Yên thật đúng là khác biệt!”

Tôi buông tay, tất nhiên rồi, nếu phong cách của chúng tôi hoàn toàn giống nhau, vậy thì tôi còn cần quyền chỉ huy làm gì nữa? Điều tôi muốn chính là sự bất đồng này.

Mặc dù ngoài mặt tôi nói như vậy, nhưng kỳ thật trong lòng tôi lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sở dĩ trước đó tôi không nói ra ở đây có thể sẽ có một cái bục, chính là vì tôi lo lắng chẳng may phán đoán của mình là sai lầm, mọi người sẽ mất lòng tin để trèo lên nữa, cho nên chẳng thà tôi giữ bí mật ngay từ đầu còn hơn.

Cũng may, phán đoán của tôi không sai.

Phía sau cái bục kia là một con đường được lát ván gỗ, nói là con đường lát ván, chẳng bằng gọi đây là một khe nứt trên núi.

Tôi cúi người nhìn con đường lát ván, tim tôi như lỡ mất một nhịp khi nhìn nó… tuy rằng con đường lát ván này đã chẳng còn dáng vẻ ban đầu, nhưng khoảng cách giữa mỗi chỗ để chân vẫn còn đều chăn chẵn.

Đây là do con người tạo ra…

Suy nghĩ ấy xuất hiện trong đầu tôi, nhưng trong nháy mắt tôi đã ném nó ra sau đầu, làm sao có thể chứ?

Đây là khoảng núi cao mấy chục mét, hơn nữa, nó không giống như một số ngọn núi có cây cối để có thể mượn cây làm điểm đặt chân, bốn phía xung quanh đều trụi lủi, thứ duy nhất có ở nơi này chỉ là lớp tuyết càng ngày càng dày mà thôi.

Đừng nói là nơi đặt chân, chỉ cần độ khó không tăng lên đã là tốt lắm rồi.

Vậy ai có khả năng mở ra con đường ván nhìn đơn giản nhưng thực chất lại khiến người ta phải sợ hãi như vậy ở nơi này?

Mấy người lão Yên tất nhiên cũng đã nhìn thấy con đường lát ván này, họ không biết người người nào đã mở ra con đường lát ván ở nơi này, chứ đừng nói đến việc phát hiện ra phương pháp người nọ đã dùng để mở đường.

Tôi thở hắt ra, hỏi: “Có thể là Khâu Xử Cơ tạo ra không?”

Nói xong, chính tôi còn cảm thấy không thể nào, nếu Khâu Xử Cơ có thể tự mình đào được ra một con đường ở nơi nguy hiểm thế này, làm sao ông ấy còn phải chịu cảnh Thành Cát Tư Hãn áp bức chứ?

“Tôi nói này Trường An, chắc cậu không định để chúng tôi đi theo hướng này đấy chứ?” Nha Tử ở bên cạnh khó nhọc lấy lại bình tĩnh, anh ta đã bị con đường này dọa sợ rồi.

Tôi gật đầu và nói: “Cũng chỉ có thể đi theo con đường này thôi, hoặc anh có thể tìm được con đường nào khác phù hợp hơn?”

Ngay khi vừa trèo lên bực đá này tôi đã quan sát tình hình bốn phía xung quanh, không có hang đá, cũng không còn con đường ẩn nào khác, chỉ có con đường lát ván này, dù trông khá bí ẩn như nó lại chính là con đường duy nhất.

Tôi nhìn vào bản đồ mà lão Trương đưa cho chúng tôi, sau đó chỉ chỉ vào một chỗ, sau đó nói: “Dựa theo tốc độ hiện tại của chúng ta, nếu có thể đi qua con đường ván này, nhất định có thể đến nơi trước đám Xích Mi, đến lúc đó, chúng ta chỉ cần tìm một nơi vắng vẻ và lẳng lặng chờ đợi là được.”