Chương 1242 Bảo Vật Đạo Giáo
Tôi nhìn dáng vẻ của Côn Bố, cũng biết lời anh ta nói không sai.
Nếu đây là trò do Xích Mi bày ra, vậy lần này chúng tôi căn bản không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ rồi.
Tôi cau mày nói: “Cho nên, người của Nam Cương vẫn đang bám theo chúng ta…”
Côn Bố nhìn về phía bên kia vách đá, cảm ơn tôi đã nhắc nhở, nếu chuyện anh ta không thể sử dụng được cổ trùng là do ngoại lực gây ra, vậy anh ta có thể nghĩ ra cách để xử lý.
“Trước đó đã để mọi người chê cười rồi.” Côn Bố khẽ cười một tiếng, vẻ u ám trên người anh ta đã bị thổi bay sạch.
Vừa rồi cô Thu còn trợn mắt tức giận với tôi, xong lúc này lại quay sang nhìn tôi mà mỉm cười vui vẻ.
Tôi cười ha hả hai tiếng nhưng không nói gì, thật ra việc suy đoán này cũng không khó chút nào, chỉ là vì suy nghĩ cố hữu của Côn Bố và sự nóng lòng bảo vệ chồng của cô Thu không cho phép chúng tôi nhắc đến chuyện này trong suốt chặng đường, thế nên mới dẫn đến kết quả này.
Nhưng tôi không thể không nói ra, Côn Bố đã giúp ích rất nhiều cho chúng tôi nếu anh ta không thể sử dụng cổ trùng, quả là một chuyện kiến chúng tôi vô cùng đau đầu.
“Trường An, mau, lấy nước tới đây!”
Cuộc trò chuyện của tôi vừa kết thúc, tiếng hô của lão Yên đã truyền tới, tôi vội vàng chạy qua chỗ ông ấy, vừa tới nơi tôi đã nhìn thấy người vừa rồi mới nói không cảm thấy buồn ngủ chút nào là Nha Tử, nay lại đang trong trạng thái mơ màng sắp ngủ.
Tôi nhanh chóng tháo bình nước ra, lão Yên chỉ đưa tay ra nhận chứ không kịp ngẩng đầu, rồi ông ấy trực tiếp rót nước vào miệng Nha Tử.
Vậy nhưng Nha Tử lại không thể nuốt được nước xuống, phần lớn nước đã chảy ra ngoài.
Tôi đưa tay chạm vào trán của Nha Tử, lập tức kinh hãi, nhiệt độ này cao đến mức có thể đun sôi nước.
“Lấy chút tuyết tới đây!” Lão Yên tiếp tục rót nước vào miệng Nha Tử, đồng thời hét lên.
Tôi nhào một quả cầu tuyết và lăn nó lên trán của Nha Tử theo chỉ thị của lão Yên, quả cầu tuyết tan chảy nhanh chóng nhưng nhiệt độ cơ thể của Nha Tử lại không hề giảm chút nào.
Sau khi dùng hết một quả cầu tuyết, tôi lại định chạy đi nặn thêm một quả nữa, nhưng cô Thu ở bên cạnh lại đẩy một quả tới, tôi liếc mắt nhìn qua, liền nhìn thấy cô Thu đang nhìn chằm chằm vào Nha Tử với khuôn mặt lo lắng, còn người nặn quả cầu tuyết kia lại là Côn Bố.
Tâm trạng của Côn Bố hiển nhiên không để lộ ra trên mặt, nhưng động tác của anh ta lại không hề dừng lại, Côn Bố nặn tuyết, cô Thu đưa qua cho tôi.
Tôi không có thời gian để phân tích xem anh ta đang nghĩ gì, tôi chỉ nhanh chóng nhận lấy quả cầu tuyết rồi lăn nó trên trán của Nha Tử.
Lão Yên lấy chai nước của mọi người và liên tục đổ nước vào trong miệng của Nha Tử, trong khi ấy Toản Địa Thử lại cầm bình dưỡng khí, cung cấp oxy cho Nha Tử.
Sắc mặt của Toản Địa Thử đã trầm xuống, cứ liên tục nói thật quái lạ, trước kia Nha Tử cũng từng leo núi rồi, dùng cho có gặp phải triệu chứng say độ cao thì cũng không nghiêm trọng như vậy.
Lão Yên lắc lắc đầu, nói Nha Tử không chỉ mặc triệu chứng say độ cao, mà anh ta ra nông nỗi này còn là vì bị dọa sợ nữa.
Bị dọa sợ ư?
Tôi nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của anh ta khi đi qua con đường lát ván, và bộ quần áo trên người gần như đã ướt đẫm mồ hôi của Nha Tử, liền nhận ra ý của lão Yên.
Rất nhiều đứa nhỏ sau khi trải qua cơn kinh hãi, biểu hiện rõ ràng nhất là sau khi bị dọa sẽ bị sốt cao.
Không ngờ được Nha Tử lại vừa gặp phải chứng say độ cao vừa bị sợ hãi dày vò mà ra nông nỗi này.
Tôi lo lắng nhìn Nha Tử chẳng hề khởi sắc chút nào, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Anh ta đang trong trạng thái hôn mê, không ai trong số chúng tôi có thể đưa anh ta xuống núi được, nhưng cho dù anh ta có tỉnh táo đi chăng nữa, chúng tôi cũng không có cách nào đưa anh ta đi qua con đường lát ván để trở về.
Nha Tử đã trả giá một nửa mạng sống cho chuyến đi này, nếu bây giờ đưa anh ta quay trở lại, chỉ sợ nửa cái mạng còn lại của anh ta cũng không còn.
“Làm sao bây giờ? Cơn sốt mãi không lui.” Tôi nôn nóng quát lên.
Chúng tôi đã dùng tới 10 quả cầu tuyết, nước tan làm ướt gần hết quần áo của Nha Tử, cô Thu ở bên cạnh không ngừng lau giúp anh ta, sợ Nha Tử bị lạnh sẽ khiến tình trạng của anh ta càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng sắc mặt của Nha Tử lại không hề có chút chuyển biến tốt đẹp chút nào.
Càng nhìn lòng tôi càng hoảng!
“Không biết, tiếp tục dùng cầu tuyết đi.” Giọng nói của lão Yên có chút bất lực, nhưng động tác trên tay ông ấy lại không hề dừng lại, cho dù số nước ông ấy rót vào miệng Nha Tử chỉ có thể trôi xuống cổ họng anh ta chỉ có rất ít.
Cuối cùng, khi trong bình đã hết sạch nước, lão Yên liền dùng quả cầu tuyết lăn trên miệng của Nha Tử, hy vọng anh ta có thể uống được thêm chút nước.
Tốc độ lăn cầu tuyết của tôi cũng càng lúc càng nhanh hơn, thế nhưng vẫn chẳng có hiệu quả gì.
“Cởi quần áo của anh ta ra.” Cô Thu đột nhiên lên tiếng.
Tôi nhìn về phía cô ấy, thấy sắc mặt của cô ấy chẳng thay đổi gì, chỉ nói chỉ hạ nhiệt độ ở trên trán thôi là chưa đủ, cần phải cởi cả quần áo của Nha Tử ra để hạ nhiệt độ trên toàn cơ thể nữa.