Chương 1243 Bảo Vật Đạo Giáo
Lão Yên vừa nghe thấy thế, hai mắt liền sáng lên, khen lời của cô Thu quả không sai.
Lúc này chúng tôi cũng chẳng còn để ý nhiều được nữa, tất cả vây quanh người Nha Tử, tránh để gió lạnh lọt vào, Toản Địa Thử nhanh tay lẹ mắt đã lột quần áo trên người Nha Tử xuống, chỉ còn để lại độc một cái quần đùi.
Lão Yên cùng Toản Địa Thử một người bón nước một người tiếp oxy, còn ba người là tôi, cô Thu và Côn Bố thì người lăn tuyết, người lau nước trên người Nha Tử.
Toàn thân Nha Tử nóng rực, tay tôi tiếp xúc trên người anh ta quả thực như đang chạm vào cái bếp lò.
Tôi lăn quả cầu tuyết trên người anh ta, cô Thu dùng quần áo lau nước đi, còn Côn Bố thì nặn cầu tuyết đưa cho tôi, cứ như vậy, đến khi cả ba người chúng tôi đã ướt đẫm mồ hôi mà Nha Tử vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Lão Yên cũng sốt ruột, hét lớn: “Nha Tử, cái thằng nhãi con vô dụng này, không phải nơi này chỉ hơi cao một chút thôi à? Sao lại sợ thành thế này rồi, cậu muốn đem cả cái mạng này bù vào đây sao?”
Điều khiến người ta khiếp sợ chính là dù Nha Tử đã hôn mê nhưng vẫn nghe được những lời vừa rồi, anh ta hơi mở mắt ra, tuy nhiên tôi cũng có thể nhận ra anh ta vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Anh ta mơ màng nói: “Tôi, tôi không phải tên vô dụng.”
Tôi nhìn Nha Tử, không biết vì sao lại muốn khóc. Nha Tử sợ nhất là bị người khác nói mình là tên không có tiền đồ, bởi vì khi còn nhỏ anh ta thường xuyên bị người khác mắng mỏ bằng đủ mọi lời lẽ khó nghe, trong đó, câu nói khiến Nha Tử đau lòng nhất chính là: Dù có nuôi anh ta trưởng thành cũng chẳng có ích gì, bởi sau này anh ta cũng chẳng có tương lai.
Cho nên, dù Nha Tử vẫn luôn cười hì hì hà hà, nhưng chỉ cần nghe người khác nói mình là tên không có tiền đồ thì sẽ lập tức nổi giận.
Tuy nhiên hiện tại đến cả tức giận anh ta cũng không thể, chỉ đành nói ra một câu phản bác mềm như bông, chẳng có chút sức lực nào như thế.
Lão Yên thấy anh ta đáp lại, trong lòng rất vui vẻ, bèn nghĩ ra đủ mọi cách khác nhau để kích thích Nha Tử. Tuy rằng rất nhiều lời ông ấy nói ra khiến người khác cảm thấy lão Yên chẳng có tình người, nhưng quả thực, sau mỗi một câu mắng của lão Yên, tình trạng của Nha Tử lại từ từ đỡ hơn nhiều.
Tôi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, hoá ra Nha Tử còn cần sự kích thích như vậy sao?
Vừa thấy nhiệt độ trên người Nha Tử có xu thế giảm xuống, động tác trên tay tôi càng nhanh hơn.
Lời nói trong miệng lão Yên cũng càng ngày càng kích thích người khác, phản ứng của Nha Tử cũng càng ngày càng kịch liệt hơn.
Tôi nhìn cảnh này mà không khỏi cảm thấy buồn cười, thế nhưng trong lòng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Bang!
Đột nhiên, một tiếng tát giòn tan vang lên, tôi nhất thời không kịp phản ứng lại, quay đầu nhìn sang lão Yên đang ngây ngẩn cả người, còn Nha Tử đang giơ bàn tay và trợn trừng mắt tức giận với lão Yên.
****
Tôi nhìn một màn này, bật cười phụt thành tiếng, mà dường như Nha Tử cũng đã tỉnh táo hơn một chút, sau khi sửng sốt một lúc lâu, anh ta mới ngơ ngác hỏi chúng tôi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Kỳ thực lão Yên cũng chẳng so đo với Nha Tử, thấy anh ta đã tỉnh táo trở lại, liền bảo chúng tôi không cần tiếp tục hạ nhiệt độ giúp anh ta nữa. Tôi và Côn Bố cùng lau khô những vệt nước trên người Nha Tử, sau đó lấy quần áo từ trong ba lo ra mặc giúp anh ta.
Toản Địa Thử vẫn chuyển oxy cho Nha Tử như cũ, chờ khi chắc chắn Nha Tử đã khôi phục rồi ông ấy mới dừng cung cấp oxy và cất bình dưỡng khí đi.
“Vừa rồi… Tôi bị làm sao vậy?” Nha Tử sờ sờ đầu, vẻ mặt trống rỗng.
Cô Thu cười ha ha, bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Lão Yên có ý tốt cứu cậu, lại bị cậu tát cho một cái, ôi chao, cậu chơi hơi quá rồi đấy.”
Nha Tử há to miệng, quả thực đủ để nhét cả một quả trứng gà vào miệng.
Anh ta nhìn về phía lão Yên, muốn xin lỗi, nhưng nhất thời Nha Tử cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Lão Yên xua tay: “Được rồi, lần này xem như tôi nể mặt lão Hứa nên không so đo với cậu, thế nào rồi, không sao chứ?”
Nha Tử ngượng ngùng gãi đầu, nói mình không sao nữa rồi.
Lão Yên khẽ gật đầu, nói: “Cậu như vậy là bị dọa sợ, cũng may không phải là chứng say độ cao thực sự, sẽ không có cách nào để xuống núi.”
Nha Tử chỉnh lại quần áo và nhìn chúng tôi với ánh mắt hơi ngượng ngùng, may là da mặt anh ta từ trước đã rất dày, ngay khi vừa lấy lại kính râm từ chỗ lão Yên, anh ta lại bắt đầu tranh cãi ầm ĩ với chúng tôi.
Tuy nhiên do anh ta vừa bị sốt cao, mặc dù hồi phục rất nhanh nhưng nhiệt độ trong cơ thể vẫn chưa giảm xuống hoàn toàn, bởi vậy, tuy miệng thì cãi nhau ầm ĩ với chúng tôi, nhưng giọng điệu vẫn còn có chút yếu ớt.
Hơn nữa, chúng tôi cứu anh ta chầu này nên cũng thấm mệt, vì thế, từ sau khi xác định Nha Tử đã không còn nguy hiểm gì, tất cả chúng tôi đều nằm xuống bên cạnh mép vực và bắt đầu nghỉ ngơi.
Nha Tử cũng đã kiệt sức, nên chỉ vui đùa được vài câu thì liền chẳng còn chút sức lực nào.
Chúng tôi cũng không có dám nghỉ ngơi lâu, khoảng nửa tiếng sau mọi người lại lên đường.