Chương 1244 Bảo Vật Đạo Giáo
Bước chân của Nha Tử vẫn còn hơi run, tôi đỡ anh ta chầm chậm đi về phía hang động, anh ta nghiêng đầu về phía tôi, hỏi nhỏ: “Vừa rồi mọi người cởi quần áo của tôi ra để làm gì?”
Tôi quay đầu lại và liếc nhìn anh ta, đây không phải là biết rõ còn cố hỏi sao, chúng tôi còn có thể làm được gì chứ?
Nha Tử có chút xấu hổ, nói rằng không chỉ cô Thu có mặt ở đó, mà anh ta còn bị nhiều người nhìn như thế nên thấy ngại.
Tôi cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ cảm thấy lúc này anh ta còn quan tâm đến chuyện nam nữ khác biệt làm cái quái gì, tuy nhiên nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Nha Tử, tôi cũng biết anh ta thấy xấu hổ cũng là chuyện bình thường.
Cho nên chỉ an ủi anh ta vài câu: “Không sao đâu, trong tình huống đó, không ai còn tâm trạng đâu mà còn quan sát người anh ta cả.”
Lúc này Nha Tử mới nhẹ nhàng thở ra, nói người khác nhìn còn được, nhưng cô Thu thì tuyệt đối không được, nếu để cô ấy nhìn thấy người anh ta thì về sau chắc chắn cô ấy sẽ tìm cơ hội châm chọc anh ta.
Nói thật ra tôi cũng không rõ trên người Nha Tử có cái gì đáng để châm chọc? Nhưng vì anh ta đã nói vậy nên tôi cũng không buồn đả kích anh ta nữa, chỉ bảo anh ta đi đường cẩn thận.
Trong hang tuy rằng không có tuyết động, nhưng nhiệt độ ở đây lại lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, dần dần tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào mà nói chuyện với Nha Tử nữa, vì không biết hang động này dẫn tới nơi nào nên chúng phải hết sức thận trọng.
“Trường An, cậu nhìn nơi này đi.” Giọng nói của lão Yên từ phía trước truyền đến, tôi ngẩng đầu nhìn thấy ông ấy đang đứng ở ngay chỗ tảng đá nhô cao với vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi vội chạy đi lên, hỏi ông ấy đã nhìn thấy gì?
Lão Yên chỉ vào một vết đen sẫm khó thấy trên tảng đá, nói hình như đây là vết máu, thoạt trông đã có từ lâu rồi.
Vết máu ư?
Tôi tò mò đưa tay lên quá đầu và chạm vào vết máu kia, máu đã khô, khi sờ thực ra cũng chẳng cảm nhận được gì, nhưng dấu vết bày quả thực rất giống vết máu.
“Tại sao lại có máu ở đây?” Tôi cảm thấy quái lạ mà cất tiếng hỏi.
Khi vừa mới tiếng vào hang động này tôi đã phát hiện ra nơi này hẻo lánh chẳng có mấy người ra vào, cho nên khi nhìn thấy vết máu này tôi mới cảm thấy kỳ lạ như thế.
Không biết vết máu này đã cạn khô bao nhiêu năm, trong lòng tôi bừng tỉnh, đây có lẽ là máu của người đã tu sửa con đường ván, phải không?
Ngoại trừ người nọ ra, tôi không biết còn ai khác lại để lại vết máu này ở đây.
Lão Yên cũng đồng ý với ý kiến của tôi, nói rằng phải chắc tới tám phần rồi, nếu không thì không có khả năng nào khác.
Tôi khẽ gật đầu, có vẻ như chưa từng có ai tới đây nên vết máu này thực sự có khả năng là do người tu sửa đường để lại.
Chỉ trong nháy mắt, tôi đã kích động hẳn lên, nhìn vết máu này, tôi thầm nghĩ ở đây e là có bí mật gì đó, nếu không thì sao có người lại bỏ ra bao nhiêu công sức để tu sửa nên một con đường ván trên sông băng cao vút thế này?
“Đi, tiến về phía trước xem thử.” Tôi chạm vào vết máu, lập tức nảy sinh hứng thú với con đường này.
Vốn dĩ tôi chỉ mong muốn có thể thuận lợi tìm được con đường dẫn thẳng tới đỉnh núi, không ngờ vừa tới được nơi này lại có thứ được ẩn giấu tại đây, quả không hổ danh là nơi có mây tía cực thịnh nhất.
Nếu chúng tôi tìm thấy thuốc trường sinh trước, nhiệm vụ lần này coi như cũng đã hoàn thành.
Lão Yên thấy tôi kích động như vậy, bèn nhắc nhở tôi đừng để bị phân tâm bởi sự phấn khích của mình, tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó mới sải bước tiến về phía trước.
Trong sơn động có một cơn gió thổi qua, gió thổi vào mặt khiến tôi tỉnh táo hơn.
Vừa đi tôi vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, đây là một hang động tự nhiên, có chỗ bằng phẳng, cũng có chỗ hơi gập ghềnh, còn có một số chỗ lồi lõm như hình giọt nước, khi dẫm chân vào đó khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo như lập tức quay lại lúc mùa đông.
Quan trọng hơn là dọc theo đường đi, tôi lại tìm được thêm vài vết máu trên mặt đất nữa.
Vết thương của người kia…
Tôi chợt nghĩ tới một tình huống, đó chính là người kia đã bị thương từ trên con đường lát ván kia, sau đó người nọ đã thấy tha thất thểu chạy qua đây, không biết là người ấy muốn chạy tới nơi nào…
Không đúng!
Tôi bỗng nhiên dừng bước lại, ngồi xổm xuống trước một vết máu, sau một lúc lâu, tôi mới nhận ra suy đoán của mình đã sai rồi.
Đúng là người này đi qua con đường ván kia, nhưng có lẽ lúc ấy người nọ không hề bị thương, mà còn trong trạng thái rất tốt, tuy không biết mục đích của người nọ là gì, nhưng điều tôi biết là người này chắc chắn đã gặp phải nguy hiểm, sau khi bị thương mới muốn trốn thoát khỏi hang động…
Dọc đường chúng tôi không thấy bộ hài cốt nào, tuy nhiên con đường lát ván kia rất nguy hiểm, không ai biết được rốt cuộc người kia có phải đã bỏ chạy thành công hay là đã ngã xuống vách núi sâu thẳm kia cũng không chừng.
Tôi nhìn về hang động tối tăm phía trước, tựa như không biết có nguy hiểm gì đang chực chờ chúng tôi.
“Mọi người phải cảnh giác hơn!” Tôi quay người ra sau và đưa tay ra hiệu, ánh đèn pin đã sáng hơn một chút, trong hang động u ám này lại dường như mang theo dự cảm chẳng lành, ngay cả cơn gió vừa thổi qua đem lại cho tôi cảm giác thoải mái giờ cũng trở nên âm trầm tới quái lạ.