Chương 1245 Bảo Vật Đạo Giáo
Tôi lấy con dao găm từ trong túi ra, sau khi suy nghĩ một hồi, tôi lại dắt thêm khẩu súng vào bên hông, ruy rằng ở đây không tiện dùng súng, nhưng chẳng may nếu có chuyện gì xảy ra và tôi không thể kiểm soát được tình hình, súng sẽ phản ứng nhanh nhất.
Lão Yên đi lên trước và hỏi tôi đã phát hiện ra điều gì, tôi liền đem phỏng đoán của mình nói ra cho ông ấy nghe.
Sắc mặt của lão Yên đã thay đổi, ông ấy cũng phối hợp với tôi, còn thuận tiện nói nhỏ: “Trường An, cố gắng đừng đến đích trước.”
Nói xong, ông ấy lại bình tĩnh kéo giãn khoảng cách với tôi như thể chưa có chuyện gì xảy ra, và dường như ông ấy chưa từng nói gì với tôi cả.
Tôi có chút kinh ngạc nhìn ông ấy, không biết lời vừa rồi của ông ấy có ý gì, nhưng tôi cũng không để lộ sự hoang mang của mình ra ngoài, nếu lão Yên đã bày ra dáng vẻ như vậy, chắc hẳn ông ấy không hy vọng những người khác sẽ biết được chuyện này.
Đừng đến đích trước…
Tôi vừa tiến từng bước vừa phía trước vừa âm thầm suy nghĩ về ý nghĩ của câu nói này.
Cấp trên quả thực chỉ yêu cầu chúng tôi theo dõi đám người của Xích Mi, thế nhưng chúng tôi đã biết được mục đích của kẻ địch, chẳng lẽ không thể tìm ra được đích đến trước bọn chúng hay sao?
Chắc còn có điều gì đó mà lão Yên chưa nói cho chúng tôi biết…
Trong lòng tôi âm thầm cân nhắc, thực sự vẫn chưa rõ được ý tứ trong lời nói của ông ấy.
Nếu đã nghĩ không ra vậy thì tạm thời tôi cũng không muốn suy nghĩ nữa, thế là tôi vứt hết suy nghĩ ra sau đầu, chuyện tâm đối phó với những gì ở trước mắt.
“Hang động này cũng hướng lên trên.” Giọng của Nha Tử vẫn còn yếu ớt, tuy nhiên trông có vẻ anh ta vẫn còn tinh thần để chú ý đến tình hình hiện tại, chắc là đã thực sự hồi phục rồi.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Không sai, tuy rằng xu thế trên rất nhỏ, nhưng quả thực hang động này vẫn luôn hướng lên phía trên.”
Mà khi độ cao càng tăng lên, tôi cũng từ từ xuất hiện hiện tượng tức ngực và khó thở, Toản Địa Thử đem bình dưỡng khí vừa nãy Nha Tử chưa dùng hết đưa cho tôi, tôi vừa hít khí oxy vừa lên đường.
Cũng may chứng say độ cao của tôi không nghiêm trọng, còn Nha Tử sau khi hồi phục cũng không còn gặp phải phản ứng gì nữa, những người khác ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không gặp nguy hiểm gì tới tính mạng, điều này cũng khiến cho tôi bớt lo lắng hơn nhiều!
****
Tốc độ của chúng tôi không tính là nhanh, leo trèo tại nơi có độ cao như thế này, điều cấm kỵ nhất chính là cứ đuổi theo tốc độ, cho nên sau khi đo lường sức lực của bản thân, chúng tôi tìm được tốc độ tương đối thoải mái và cứ thế tiến về phía trước.
Sơn động rất dài, chúng tôi gần như đi trong bóng tối, thậm chí còn không biết bên ngoài là ngày hay đêm, đường có lúc dễ đi nhưng cũng có nơi phải bò từng chút một mới qua được.
Mỗi lần đến những nơi như thế, tôi đều rất thận trọng, trước hết phải kiểm tra một chút, sau khi xác định không có nguy hiểm gì thì mới gọi những người khác đi qua.
Ước chừng khoảng một, hai tiếng sau, cuối cùng tôi cảm thấy sức lực của mình đã cạn kiệt, chủ yếu là vì cảm giác tức ngực khó thở càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn, bởi vậy chúng tôi không thể không dừng lại để nghỉ ngơi.
Lão Yên nói đùa, có phải người bị thương kia cũng gặp phải phản ứng say độ cao hay không?
Tôi cũng cười, yếu ớt đáp lại: “Hang động này đúng là phát hiện ngoài dự đoán, một hang động tự nhiên lại có thể dài như vậy, nếu không phải chính bản thân tôi đang đi trong này thì đúng là không thể tin được.”
Bình thường, hang động tự nhiên sẽ không quá dài, đây là bởi vì sự chuyển động của núi, tuy nhiên, hang động này không những rất dài mà còn có lối đi giống như con đường do con người tạo ra vậy.
Nếu không phải bên trong không có dấu vết khai quật nhân tạo, tôi thực sự không tin nó là hang động tự nhiên.
Nha Tử lại không cho là đúng, nói rằng ở núi Côn Luân, có rất nhiều hang động hay khe nứt như thế này, thậm chí còn có truyền thuyết rằng khi đi lại ở trong dãy núi Côn Luân, phải đến 90% bạn sẽ rơi vào những sơn thể như thế này.
Rất nhiều người gặp phải nguy hiểm đã tìm thấy một tia hy vọng chính là do họ đã rơi vào trong khe núi như thế này.
Tôi nghe Nha Tử kể lại, có chút không đồng tình: “Anh nói quả không sai, nhưng cái khe này lại vắt ngang qua cả một ngọn núi, sơn động như thể này hẳn là không thể có nhiều được, đúng không?”
Nếu có nhiều hang động như thế này, chẳng phải núi Côn Luân sẽ sụp đổ hay sao?
Nha Tử lại không tán đồng, nói dãy núi Côn Luân này quanh năm bị đóng băng, dù bên trong có rỗng cũng không dễ sụp đổ.
Nhìn vào hang động tối tăm, tôi không thể tin được rằng có nhiều hơn một hang động như vậy.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cái hang mà chúng ta đang đi hiện tại có phải là nơi nguy hiểm hay không, thật khó mà nói trước được.
“Nha Tử, anh có nhiều hiểu biết về núi Côn Luân hay không?” Tôi quay đầu nhìn về phía Nha Tử, trước đó anh ta đã nhắc tới rất nhiều truyền thuyết có liên quan đến núi Côn Luân, nhưng tất cả đều rất mơ hồ, với tình huống hiện tại, tôi hy vọng chúng tôi sẽ có nhiều kiến thức về nơi này hơn.