Chương 1246 Bảo Vật Đạo Giáo
Vì dù sao thì chúng tôi cũng đang khởi hành, không có thứ gì khác để tiêu khiển, chẳng thà nói nhiều về kiến thức liên quan tới nơi này còn hơn.
Nha Tử liếc nhìn tôi, có chút do dự rồi lắc đầu: “Đều là tin vỉa hè mà thôi, cũng chẳng phải hiểu biết nhiều nhặt gì đâu.”
Tôi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta, lúc trước khi nhắc tới núi Côn Luân anh ta đâu có thái độ như vậy.
Lão Yên cũng hỏi anh ta bị làm sao, trước kia khi nhắc tới vấn đề này không phải anh ta đều rất vui vẻ hay sao?
Tôi mỉm cười, xác thật, Nha Tử và giáo sư Hứa hiểu biết rất nhiều, nhưng điểm khác biệt giữa anh ta và giáo sư Hứa chính là anh ta thích nói cho chúng tôi nghe một chút tri thức, cho nên chỉ cần nhắc tới vấn đề gì anh ta biết, Nha Tử đều vui vẻ thảo luận.
Nha Tử xấu hổ gãi gãi đầu: “Không phải là tôi không muốn nói, thật sự là… tôi cảm thấy núi Côn Luân này có chút quái lạ, không phải là tôi không dám nói hay sao?”
Không dám nói?
Tôi nhướng mày, mở miệng nói đùa: Còn có chuyện mà anh không dám nói ra nữa ư?
Nha Tử nhún vai giải thích, là con người thì đều có những điều không dám làm, vừa rồi không phải anh ta còn sợ độ cao hay sao, chẳng lẽ như thế cũng là hèn nhát?
Tôi không biết làm thế nào để bác bỏ suy luận của Nha tử, chỉ đành xua tay và nói: “Thôi được rồi, tôi tự cân nhắc còn không được sao?”
Phanh!
Đang lúc nhóm chúng tôi vui vẻ trêu đùa, đột nhiên có tiếng vật gì đó va vào vách núi đột nhiên vang lên…
Tôi bỗng nhiên cả kinh, vội giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó quay đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Thanh âm này khoảng cách chỗ chúng tôi không xa lắm, tôi cảm giác cùng lắm cũng không tới 3 mét, tuy nhiên bởi vì ánh đèn pin của chúng tôi không sáng lắm, nên ngoài phạm vi 3 mét căn bản chúng tôi chẳng thể nhìn thấy gì cả.
Ai nấy đều ngừng thở và tắt đèn pin đi.
Khi đã hơi thích ứng với bóng tối và vừa mới nhìn rõ con đường phía trước, tôi liền cảm thấy trước mắt mình có chút mơ hồ.
Sao lại thế này?
Tôi vươn tay ra khẽ chạm vào đôi mắt của mình, lập tức, cả người tôi đều ngây ra.
Con mẹ nó, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Tôi chỉ cảm thấy trên tay mình nhão nhão dính dính, cứ như thế có một lớp màng máu mỏng đang dính lên mắt tôi vậy.
“Lão Yên, mọi người thế nào rồi?” Tôi không dám gây ra động tĩnh quá lớn, vội cao giọng hỏi thăm tình hình của mấy người lão Yên.
Tôi chỉ nghe thấy lão Yên kêu lên một tiếng, nhưng ngay sau đó ông ấy liền trả lời rằng mình không sao cả, những người khác cũng ngắt quãng nói bản thân không có việc gì, chỉ là cảm thấy có hơi quái lạ mà thôi.
Tôi cũng không tiện quan tâm đến bọn họ, chỉ bảo mọi người phải tự bảo vệ lấy mình, vào lúc mấu chốt có thể rút lui.
Hiện giờ độ cao càng lúc càng tăng, chứng say độ cao của chúng tôi tất nhiên sẽ càng nghiêm trọng hơn, nếu cứ tiếp tục tiến về phía trước trong điều kiện nguy hiểm như vậy, vấn đề chắc chắn sẽ nảy sinh.
Vì vậy, nếu thực sự không ổn, chúng tôi chỉ có thể rút lui.
“Trường An, cậu đụng phải cái gì à?” Giọng nói của lão Yên mang theo chút bối rối.
Tôi khó hiểu hỏi ông ấy có ý gì, sau đó tôi liền nghe thấy âm thanh không chắc chắn của lão Yên: “Chúng tôi nhìn thấy cậu, nhưng mà… dáng vẻ của cậu quá kỳ lạ.”
Kỳ lạ sao?
Tôi lập tức nghĩ đến cái thứ đang dính lên mắt mình, vội vàng nói vài câu với lão Yên.
Thế nhưng lão Yên lại không hề trả lời tôi, điều này khiến cho lòng tôi không khỏi hốt hoảng.
Không được, không thể ngồi im chờ chết, mấy thứ này dính chặt lên mắt của tôi, tuy nhiên lại không hề gây ra tổn thương nghiêm trọng nào cả, bởi vậy tôi không cần phải sợ hãi, thế nhưng chẳng may thứ này mà gây ra uy hiếp gì thì sao?
Tôi hít một hơi, rồi lại lần nữa duỗi tay ra sờ vào thứ đang dính lên mắt mình, vẫn là cảm giác nhão nhão dính dính như cũ…
Mẹ nó, quan tâm nó là thứ gì, chỉ cần nhìn là sẽ biết thôi.
Tôi loay hoay một chút mới kéo được thứ đang bám vào mắt mình xuống, trước khi kịp nhìn rõ đó là gì, tôi đã nghe thấy một tiếng rít giống như tiếng chuột kêu, không, âm thanh này còn nhẹ hơn cả tiếng chuột…
Tôi chợt bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn xuống cái lớp màng trong suốt giống như túi nilon ở trong tay mình, nếu không phải tôi bị hoa mắt, hình như tôi vừa mới thấy cái thứ này chuyển động.
Là con quái vật đó…
Tôi đột nhiên nghĩ đến con quái vật trước đó Côn Bố đã gặp phải, những con quái vật trong suốt xuất hiện theo gió, giáng một đòn chí mạng vào người khác trong lúc người ta chưa kịp phòng bị!
Thế nhưng con quái vật mà Côn Bố gặp đã cho anh ta một vết sẹo trên lưng, còn thứ này bám lên mắt tôi lại chẳng gây ra bất cứ tổn thương nào cả.
Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không dám mở đèn pin lên soi, chỉ có thể cắn răng dùng sức nắm chặt tay lại.
“Chi…”
Giọng hét thê thảm đến nỗi biến dạng truyền đến, sau đó là giọng của lão Yên và những người khác vang lên, họ hỏi tôi có ổn hay không.
Tôi không chắc, nhưng có vẻ như không sao, chỉ là không biết cái thứ ở trên tay tôi có ổn hay không mà thôi.
“Đúng rồi, lão Yên, ông cảm thấy tôi kỳ lạ ở chỗ nào?” Tôi hỏi lại một câu.