← Quay lại trang sách

Chương 1247 Bảo Vật Đạo Giáo

Bởi vì tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lão Yên và những người khác đứng phía sau tôi, cứ cho là mắt của họ có thể thích ứng với bóng tối và nhìn thấy dáng vẻ của tôi, những họ cũng đâu có nhìn thấy tôi từ phía chính diện, còn thứ kia lại bám trên mắt của tôi, làm sao họ có thể nhìn thấy được?

Bởi vậy, tôi mới hỏi một câu như thế.

Phản ứng đầu tiên của lão Yên là à một tiếng, sau đó ông ấy làm như thể đã bị tôi dọa sợ, giọng nói cũng trầm xuống: “Cậu… cậu không cảm nhận được, trên lưng cậu cõng thêm một người hay sao?”

Trên lưng tôi cõng thêm một người ư?

Chỉ trong nháy mắt, tôi cảm thấy máu trong người đông cứng lại, sao có thể chứ, sao lại có người ở trên lưng tôi?

Rốt cuộc tôi không hề cảm nhận được chút sức nặng nào cả, nhưng tôi tin lão Yên hẳn là sẽ không lừa gạt tôi, nói như vậy, thực sự có thứ gì đã đã bám vào lưng của tôi sao?

Tôi lập tức ngẩn người ra, không biết nên xử lý như thế nào, cái thứ trong suốt trên tay tôi vẫn còn đang kêu chít chít, tôi liền nghĩ tới một khả năng, vì thế lập tức buông tay ra.

Quả nhiên, thứ này lại một lần nữa bám lên mắt của tôi, nhưng tôi có thể cảm thấy nó đang vươn dài người ra tận phía sau lưng của tôi.

Cho nên, nó đang giúp tôi đấy à?

Tôi không chắc chắn, nhưng cũng không dám động đậy, dưới tình huống thế này, phải lấy bất biến ứng vạn biến mới là cách tốt nhất.

Tôi đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, lúc này, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được trên lưng mình truyền tới cảm giác khác thường, giống như có hai nguồn sức mạnh đang lôi kéo trên người mình.

Rốt cuộc là thứ gì?

****

Tôi nắm chặt tay, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám thực hiện, mãi cho đến khi tôi nghe được một âm thanh phảng phất như tiếng chim hót.

“Lão Yên, bật đèn lên!”

Trong chớp nhoáng, tôi chợt nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hét lên một câu, ngay lập tức, một luồng sáng chói lóa bắn thẳng về phía tôi, tôi chỉ cảm thấy mờ mịt… sao ánh đèn pin lại xuất hiện trước mắt tôi chứ?

Tôi ngẩn người, xác định phía trước chính là lão Yên thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tôi lập tức quay đầu nhìn về phía mặt đất.

Quả đúng là một con chim…

Chỉ là con chim này trông rất khác thường, toàn thân có có màu vàng óng, nếu không phải do thân hình của nó quá nhỏ, tôi thực sự còn cho rằng đây chính là một con chim phượng hoàng.

Tôi sờ sờ lên lưng mình, lập tức có cảm giác nóng rát, nhưng nếu tôi bỏ tay ra khỏi vết thương thì lại không có cảm giác ì cả.

Thật là kỳ quái…

Tôi lẩm bẩm.

Giờ phút này, lão Yên cầm đèn pin đi tới trước mặt tôi, tôi hoang mang nhìn ông ấy, thấy trên mặt lão Yên có chút nghi hoặc, ông ấy cũng đang nhìn tôi, hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

“Lão Yên, sao ông lại không ở trong đội?” Tôi trực tiếp hỏi lại một câu.

Hành động của ông ấy quả thực quái lạ, sau khi nghe được tiếng động kia, không một ai không số chúng tôi dám di chuyển cả, chỉ có lão Yên sau khi tắt đèn pin được một lúc, trong khi mắt của chúng tôi còn chưa kịp thích ứng với bóng tối, đã trực tiếp lẻn lên phía trước toàn đội, điểm này khiến tôi nghĩ mãi cũng không thông được.

Lão Yên khẽ nhíu mày, nói mình chỉ đi lên phía trước để thăm dò tình hình mà thôi.

Ngay sau đó sắc mặt ông ấy lập tức tối sầm xuống, hỏi có phải tôi không tin tưởng ông ấy hay không?

“Ông như thế khiến tôi rất khó tin tưởng.” Tôi cũng chẳng giấu giếm cảm xúc của mình, hiện tại tôi đã trở thành đội trưởng, vì vậy tôi cần phải biết được mỗi một thành viên trong nhóm đang làm gì, nếu không, sẽ rất dễ ảnh hưởng tới kế hoạch của tôi.

Lão Yên cười một tiếng, nói: “Vậy là cậu đã có kế hoạch rồi à?”

Nghe câu hỏi này của lão Yên, tôi liền cảm thấy có gì đó không hợp lý… Lão Yên nhìn thấy tôi chủ động dẫn dắt mọi người nghênh chiến Xích Mi như thế thì vô cùng vui mừng, cho nên ông ấy nhất định sẽ không quấy rầy tôi, thế nhưng hiện tại ánh mắt chất vấn của ông ấy lại khiến tôi cảm thấy ông ấy đang bất mãn với mình.

Toản Địa Thử và những người khác đi phía sau cũng đã đuổi kịp chúng tôi, nhìn thấy con chim màu vàng óng dưới chân tôi họ muốn hỏi vài câu, xong khi nhận thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa tôi và lão Yên, họ lập tức dừng lại.

Tôi nhìn lão Yên, không biết trong hồ lô của ông ấy rốt cuộc có chứa thứ gì.

Tuy nhiên, ánh mắt của ông ấy rất kỳ lạ, tựa hồ như mang theo cả ý khẩn cầu, ánh mắt này của ông ấy khiến tôi không có cách nào đè nén lòng nghi ngờ của mình với lão Yên.

“Không có gì, chỉ là quan điểm của tôi hơi khác với lão Yên mà thôi…” Tôi khẽ mỉm cười.

Lão Yên cũng nhẹ nhàng thở ra, dùng ngữ khí hoà hoãn hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra?

Tôi quay đầu nhìn về phía con chim vừa rơi xuống đất, loài chim có màu lông như vậy rất hiếm thấy, ít nhất, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con chim như vậy ngoại trừ Thái Dương Thần Điểu.

Giờ phút này, con chim nọ đã cận kề với cái chết, thỉnh thoảng nó kêu to hai tiếng, âm thanh của nó chẳng khác gì với tiếng của chim non cả.

“Đây là loài chim gì thế, Nha Tử, anh có biết không?” Tôi quay đầu nhìn về phía Nha Tử.