Chương 1259 Bảo Vật Đạo Giáo
Lão Yên phất tay với Toản Địa Thử, ra hiệu cứ để tôi nói tiếp.
Tôi đè nén cơn tức giận: “Lão Yên, tôn chỉ của 701 là gì, ông nhỡ rõ, tôi cũng nhớ rất rõ. Không cần biết vì sao ông lại như vậy, nhưng ông cũng nên cho tôi chút gợi ý, nếu không, làm sao tôi có thể dốc toàn lực mà đối phó với Xích Mi đây?”
Lão Yên nhìn tôi thật sâu, rồi nói ra một câu khiến tôi suýt chút nữa thì suy sụp.
“Trường An, tôi không tin cậu.”
Giọng nói của ông ấy thật nhẹ nhàng, nhưng khi bay vào trong tai tôi, câu nói ấy lại nặng tựa ngàn cân, không biết vì sao ông ấy lại đột nhiên không tin tôi, chỉ biết rằng tất cả mọi chuyện bất thường đều bắt đầu từ khi chúng tôi ở trong hang động.
Tôi nhớ đến vị trí kỳ lạ của lão Yên vào lúc ấy, còn ánh mắt ông ấy nhìn mình, rồi tôi yếu ớt nói: “Trong hang động kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lão Yên, có phải ông đã nhìn thấy cái gì rồi không?”
Lão Yên không nói gì, Toản Địa Thử khó hiểu nhìn ông ấy, chung quy vẫn là lão Yên không tin tưởng tôi.
Tôi suy sụp, cười một tiếng nói: “Được thôi, nếu ông đã không tin tôi, vậy tôi sẽ rút lui khỏi nhiệm vụ này.”
“Trường An, đừng bốc đồng.” Toản Địa Thử khuyên một câu.
Tôi vứt ba lô xuống đất và bắt đầu mắng: “Con mẹ nó, chuyện này là do tôi bốc đồng sao?”
Nếu lão Yên đã không tin tôi, vậy tôi cần quái gì phải giữ cái chức đội trưởng này, không, đến cả đội viên tôi cũng chẳng cần làm, nếu không thì không biết ông ấy còn gắn cho tôi cái mác gì nữa.
Toản Địa Thử cũng phát hỏa, lôi kéo lão Yên hỏi ông ấy lên cơn quái gì thế.
Lão Yên lại rất bình tĩnh, nói mình không lên cơn, trước đó, khi ông ấy dễ dàng giao phó 701 cho tôi mới gọi là lên cơn.
Nghe lão Yên nói như thế, máu trong người tôi dần dần nguội lạnh.
Sở dĩ tôi gia nhập vào 701, thứ nhất là bởi vì sau sự việc tại nước Trường Dạ cổ, tôi thực sự không còn nơi nào để đi. Thứ hai, cũng là vì niềm tin của lão Yên nên tôi cảm thấy mình chỉ có thể nhận ra giá trị của bản thân khi ở 701.
Thế nhưng ông ấy lại dễ dàng làm đông cứng dòng máu đang sôi sục của tôi vì sứ mệnh bảo vệ kho báu quốc gia.
Tôi nhìn lão Yên và không nói gì một lúc lâu, sau đó tôi thò tay vào ba lô, ném tất cả thiết bị của 701 xuống đất, chỉ để lại quần áo cùng cuốn “Tinh Quan Yếu Quyết” rồi đi về hướng ngược lại.
Vốn tôi còn cho rằng lão Yên có nỗi khổ gì đó khó nói, cho rằng ông ấy bất đắc dĩ nên mới làm như thế, nhưng lời nói của của ông ấy khiến tôi cảm thấy lão Yên thực sự không tin mình.
Tôi không biết phải đi đâu, là một người không có danh tính, ngoại trừ 701 ra, tôi không còn nơi nào để đi nữa, nhưng hiện giờ, tôi cũng chẳng thể quay về 701 được…
“Trường An…” Nha Tử đuổi theo, khuyên tôi đừng bốc đồng, lão Yên tất phải có nỗi khổ riêng.
Tôi quay đầu lại nhìn về phía lão Yên, ông ấy cũng đang nhìn tôi, thế nhưng trong mắt của ông ấy lại không hề có chút ấm áp nào.
“Anh nhìn dáng vẻ của ông ấy có giống người có nỗi khổ không?” Tôi hỏi vặn lại Nha Tử, anh ta sửng sốt một chút, dường như không biết nên khuyên tôi như thế nào, cuối cùng chỉ đành nói, thành viên của 701 nếu muốn rời khỏi tổ chức thì chỉ có hai cách.
Tôi à một tiếng, cười khẽ rồi hỏi anh ta: “Hoặc là mất tích, hoặc là chết, đúng không?”
****
Nha Tử có chút xấu hổ nói: ‘Cũng bởi vì thế nên cậu càng không thể rời đi.”
Tôi nhún vai, không thèm để ý: “Các người cứ coi như tôi đã mất tích đi.”
Nói xong, tôi không nhìn Nha Tử thêm lần nào nữa, mà bước từng bước về phía trước.
Tuyết lạnh rơi trên mặt tôi, vừa ngẩng đầu lên tôi liền thấy thời tiết đã thay đổi, bầu trời vừa mới trong xanh bỗng trở nên u ám, tuyết dày đặc như lông ngỗng tạt vào mặt tôi, lạnh đến mức tôi cảm thấy như mình là người duy nhất trên thế giới này.
Nha Tử lại cao hứng nói: “Cậu nhìn đi, đến cả ông trời cũng giữ cậu lại, đừng bốc đồng nữa.”
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, sau đó yên lặng và tiếp tục bước về phía trước.
Cái gì mà ông trời cũng giữ tôi lại chứ, anh nói vậy mà cho rằng tôi sẽ tin sao?
Nha Tử không đi theo tôi nữa nhưng những lời khuyên của anh ta vẫn vang lên sau lưng tôi như cũ. Tôi cũng chẳng muốn nghe, kỳ thực không phải do tôi bốc đồng, mà nếu lão Yên không tin tưởng tôi, vậy tôi ở lại 701 chắc chắn sẽ xấu hổ, bởi vì ông ấy mới là chủ nhiệm, Nha Tử cũng được, các thành viên khác cũng thế, tất nhiên ai cũng muốn nghe theo lệnh của ông ấy.
Vậy còn tôi thì sao?
Đến lúc đó, mỗi một lần làm nhiệm vụ lão Yên đều đứng bên cạnh tôi, sự tồn tại của tôi căn bản chẳng có ý nghĩa gì.
Cho nên, ngoại trừ việc rời khỏi 701, tôi cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Nếu lão Yên ngang hàng cùng Nha Tử và những người khác, thì cho dù ông ấy có bài xích tôi tới đâu cũng chẳng sao, ít nhất tôi cũng có thể cống hiến hết mình, nhưng bây giờ thì tôi có thể làm gì được chứ?
Vì thế, tôi không hề quay đầu lại, bước chậm rãi xuống núi trong làn gió và tuyết trắng.
Vì không còn nhiệm vụ gì nữa nên tôi không quan tâm mình xuống núi bằng đường nào, bởi vậy, tôi cũng chẳng đi theo chính xác tuyến đường mình đã xuất phát.