Chương 1260 Bảo Vật Đạo Giáo
Đi được khoảng nửa tiếng đồng hồ, tôi ngồi xổm trên mặt đất, nhìn những bông tuyết rơi, chợt có cảm giác mấy năm qua mình luôn sống trong một giấc mơ.
Rốt cuộc là vì sao?
Chỉ chưa đầy nửa ngày, chuyện gì đã xảy ra khiến sự tin tưởng tột độ của lão Yên đối với tôi lại biến thành ngờ vực như thế?
Thậm chí, khi tôi rời khỏi 701 cũng chẳng hề gây ra chút gợn sóng nào với ông ấy.
Có lẽ sự ra đi của tôi đối với ông ấy mà nói lại là một chuyện tốt chăng?
Tôi cười khổ một tiếng, trên đường từ Ba Âm Quách Lăng về Yến Kinh, tôi đã là người không còn chứng minh thư, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, tôi cũng trở thành một người phục vụ đất nước nhưng không thấy được ánh sáng, vậy còn bây giờ thì sao?
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Mấy năm nay tôi cũng coi như đã vào sinh ra tử, nhưng cuối cùng tôi đã thu hoạch được gì?
Từ nay về sau, tôi chỉ có thể sống trong bóng tối, một người không có danh tính thì không thể sống một cuộc sống đường hoàng, không phải sao?
Tuyết dần dần ngừng rơi, mặt trời ló ra khỏi đám mây, tôi ngước nhìn ánh mặt trời chói loá, chợt cười mỉa mai, sợ rằng sau này tôi sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời như vậy nữa…
Thôi, đi thôi.
Tôi lại đứng lên, dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn luôn phải sống sót, cứ ngồi đây mà than thân trách phận mãi thì thật là khó coi.
Bây giờ đã là buổi chiều, nếu tôi đủ nhanh, có lẽ sẽ xuống được chân núi trước khi màn đêm buông xuống. Sau đó, tôi sẽ tìm một nơi để nghỉ qua đêm và tìm cách rời khỏi Thanh Hải.
Những suy nghĩ thoáng qua trong đầu, tôi bất đắc dĩ nở nụ cười, nói đến đây, tôi chẳng còn thấy bi thương nữa, thậm chí còn đã nghĩ tới việc mình sẽ sống như thế nào trong tương lai.
Năm đó, không phải cha tôi cũng đã sống như vậy sao? Ông ấy đã dẫn theo tôi đến một cái thôn nhỏ để ẩn cư, nếu không phải tôi lắm chuyện mà đào ngôi mộ cổ thời Tây Chu đó, hẳn là ông ấy vẫn có thể yên tâm hưởng thụ tuổi già.
“Trường An.”
Đột nhiên, phía sau có một giọng nói vang lên, tôi chỉ cảm thấy mình đã nghe nhầm.
Vì thế tôi lờ đi và trực tiếp bước về phía trước, nhưng sau đó tôi lại nghe thấy một âm thanh khác, quả thực là có người đang gọi tên tôi.
Tôi quay đầu lại và nhìn thấy lão yên đang nhìn mình với khuôn mặt từ ái, cứ như thể bầu không khí căng thẳng vừa rồi không hề tồn tại.
“Lão Yên…”
Tôi lẩm bẩm, tại sao ông ấy lại xuất hiện ở chỗ này?
Khi tôi rời đi, không có ai khác ngoài Nha Tử đi theo tôi, nhưng sau đó, ngay cả Nha Tử cũng đã dừng bước, bởi vì ai cũng hiểu vì sao tôi lại lựa chọn ra đi.
Lão Yên lúc ấy căn bản chẳng hề biểu lộ cảm xúc gì cả, ông ấy đã bí mật đi theo sau tôi từ lúc nào?
Tôi gọi ông ấy một tiếng, chỉ thấy lão yên mỉm cười với tôi, thái độ đối với tôi cứ y hệt như cha tôi ngày trước.
“Từ giờ trở đi, cậu đừng hỏi gì cả mà cứ đi thẳng theo con đường ngày, sau một ngày, cậu sẽ hiểu ra mọi chuyện.” Lão Yên lấy ra từ trong ngực một tờ giấy và đưa tờ giấy ấy cho tôi, tôi vừa mở ra xem, vừa nhìn tôi đã biết tờ giấy này được vẽ ra vào lúc hoảng loạn, nhưng ít nhất tôi vẫn có thể nhìn ra được phương hướng.
Tôi khó hiểu nhìn lão Yên, ông lấy lại lắc đầu, ra hiệu cho tôi đừng hỏi gì cả.
“Trường An, cậu sẽ không khiến tôi thất vọng, đúng không?” Lão Yên lại mở miệng lần nữa.
Tôi không biết ai trong hai người này mới là lão Yên thật, nhưng từ tận đáy lòng, tôi vẫn hy vọng người trước mắt mới là lão Yên thật, chứ không phải cái người đã cố tình chế nhạo tôi.
Nhưng sau khi nghe thấy ông ấy nói ra những lời này, lại còn nhanh chóng bắt đầu nói với tôi một số vấn đề an toàn, tôi mới biết không phải là lão Yên đang lừa mình, mà là ông ấy thực sự có nhiệm vụ bí mật phái tôi đi làm.
“Lão Yên, tôi…” Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt nên lời, thứ nhất, tôi cảm thấy có lỗi vì mình chưa đủ tin tưởng ông ấy, thứ hai, tôi cũng phẫn nộ trước cách xử lý sự việc của lão Yên.
Nếu vừa rồi tôi nhất thời nghĩ quẩn thì bây giờ ông ấy định làm gì chứ?
Lão Yên hẳn là đã nhìn ra suy nghĩ của tôi, vì thế ông ấy vỗ vai tôi, nói: “Tôi tin cậu, biết cậu có thể thừa nhận được những thất bại này.”
Tôi đột nhiên gục xuống, lắc đầu nói: “Không, tôi không thể chịu đựng được, tôi hoàn toàn không thể chịu đựng được thất bại như vậy!”
Lão Yên cười cười chứ không nói gì, hiển nhiên là không tin.
“Tôi dặn dò xong rồi, chuyện tiếp theo đành dựa vào cậu, Trường An, cậu chính là thủ lĩnh tương lai của 701, nhưng tôi không thể là người duy nhất nhìn thấy năng lực của cậu, đã hiểu chưa?” Giọng nói của ông ấy rất nghiêm túc.
Tôi hiểu được ý của ông ấy, tôi cần phải chứng minh cho cả những người khác thấy mình có thể đảm nhiệm được trọng trách này, đặc biệt là những vị cán bộ cấp cao kia.
Lão Yên xoay người rời đi, tốc độ của ông ấy rất nhanh, chẳng mất chốc hình bóng của ông ấy đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Tôi khẽ nhíu mày, nếu không phải trên tay vẫn còn cầm tờ giấy kia, thực sự tôi đã cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Vì sao phải dùng tới cách này để khiến tôi thay đổi lộ trình của mình?